• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (12 Viewers)

  • Chương 105

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Mới hơn năm giờ chiều mà ngoài trời đã chập tối, đèn đóm mọi nhà và đèn đường đều được bật lên, đứng trên lầu
cao nhìn ra ngoài s3ẽ thấy nơi nơi ngập tràn hơi thở cuộc sống.
Giang Chức nhìn ra cửa sổ, không biết anh đang suy nghĩ điều gì. Có thể do n1hiệt độ xuống thấp nên phối của anh
cũng không thể khoẻ lại trong một sớm một chiều, hai ngày qua anh luôn ho dữ dội, vừa rồi cò9n ho ra máu. Bây
giờ sắc mặt anh rất khó coi, trắng bệch như tờ giấy.
Tiết Băng Tuyết châm cứu cho anh: “Hôm qua bác gái3 thứ hai của nhà cậu đến đây.”
Đến điều tra bệnh của anh.
Giang Chức lơ đãng: “Ừ.” Anh hỏi A Vãn: “Mấy giờ rồi?”8
A Vãn xem đồng hồ và trả lời: “Năm giờ bốn mươi ba phút ạ.”
Từ lúc ba giờ chiều, anh bắt đầu hỏi thời gian hết lần này đến lần khác.
A phải, ba giờ chiều, cô Chu dán kính cường lực đi rồi, về nhà tắm rửa, nói rằng sáu giờ sẽ quay lại. Cô Chu vừa đi,
hồn của cậu chủ cũng bay mất.
A Vãn cảm thấy triệu chứng của cậu chủ hơi quá mức, có khả năng đây là một loại bệnh. Trước đây anh ta từng
xem một bộ phim Hàn Quốc, nam chính rất thích nữ chính, sau khi bị bệnh thì không khác gì kẻ tâm thần, nhốt nữ
chính lại, ngày đêm đều phải ở bên cạnh người ta. A Vãn cảm thấy cậu chủ nhà mình cũng có triệu chứng bệnh
này.
Tiết Băng Tuyết đang nói chuyện thì đột nhiên nghiêm mặt, nét mặt trở nên nghiêm túc hắn: “Tần Thế Du cũng
điều tra bệnh sử của cậu.”
Giang Chức vẫn như mất hồn: “Ừ.”
“Chắc hẳn anh ta không điều tra được gì, trong bệnh viện toàn là người của cậu.”
Giang Chức đáp 4.
Hồn vía lên mây từ nãy đến giờ.
Tiết Băng Tuyết vén áo anh lên rồi đeo bao tay, châm kim vào vị trí giữa lá phổi anh: “Có đau không?”
Giang Chức: “Không đau.”
“Tình hình khá ổn.” Tiết Băng Tuyết dùng ống nghe thăm dò rồi nói: “Có lẽ vài ngày nữa là có thể ra viện.”


“ở lại trước đã.”
Tạm thời không muốn ra viện, anh ra viện rồi, làm sao cô gái nhỏ nhà anh có thể ngoan đến mức ngày nào cũng
tới…
Giang Chức lại nhìn A Vãn: “Mấy giờ rồi?”
Chịu hết nổi! A Vãn cảm thấy hơi phiền: “Cậu vừa mới hỏi!”
Giang Chức lạnh mặt, đôi mắt hoa đào như đóng băng: “Mấy giờ hả?” A Vãn đành khuất phục trước uy quyền của
cậu chủ nhà mình: “Năm giờ bốn mươi lăm phút ạ.”
Tâm trạng Giang Chức chẳng vui sướng gì cho cam, anh nhìn chằm chằm đôi dép lê hình đầu thỏ màu hồng nhạt
dưới đất, sao cô ấy còn chưa tới! Chẳng biết khi nào lại hình thành tật xấu này nữa, chỉ cần không nhìn thấy cô là
anh như xù lông, lòng còn hốt hoảng. Anh không chờ được nên gọi điện thoại, thế nhưng… Cô – không – nghe – máy!
“Cô Chu không nghe máy ạ?” A Vẫn thấy thân xác xinh đẹp của cậu chủ ngày càng lúc càng lạnh, anh ta nói: “Có
thể do không tiện nghe máy, cậu chủ gửi WeChat thử xem.” Giang Chức ném di động, và mái tóc màu lam khói
một hồi, xé miếng dán giữ nhiệt rồi vứt vào thùng rác: “Tại sao tôi phải gửi?” Giọng nói của anh ngày càng ác liệt:
“Ông đây không rời xa cô ấy được sao?”
A Vãn: “…” Cậu chủ nói gì vậy?
Với lại không phải không rời xa được!
Giang Chức hầm hừ, xé thêm một miếng dán giữ nhiệt, tất cả đều là đồ mà Chu Từ Phưởng dân cho anh, anh nổi
điên vứt hết vào thùng rác.
Khoảng mười giây sau…
Anh cầm di động nhắn tin WeChat cho Chu Từ Phưởng, gửi năm tin liên tiếp bằng giọng nói.
“Chu Từ Phưởng.” Hơi hung dữ.
“Sắp sáu giờ rồi!” Cực kỳ hung dữ!
“Em nói sáu giờ sẽ quay lại.” Giọng điệu hơi hoà hoãn.
“Em đang ở đâu?” Nói năng nhẹ nhàng rồi. “Ở đâu?” Cuối cùng hoá thành ngoan ngoãn.
A Vãn: “…”
Anh ta dám chắc cậu chủ nhà mình giống như nam chính trong phim Hàn Quốc kia, đều là đồ thần kinh!
Giang Chức đã gửi năm tin liên tiếp bằng giọng nói, đợi hơn mười giây mà không ai trả lời. Ban đầu anh bực mình
Chu Từ Phưởng, bây giờ không màng giận dỗi nữa, trái lại lo lắng cho cô.
Anh lại gửi thêm một tin: “Sao vẫn chưa về bệnh viện?” Đợi bốn năm giây cũng không có phản hồi. Giọng anh trở
nên nóng nảy: “Em trả lời tôi một câu đi mà.”


Cuối cùng Chu Từ Phưởng đáp lại: “Tôi đang ở bên ngoài.”
Giang Chức hỏi: “Em làm gì ở bên ngoài?”
Anh hỏi tiếp: “Lại đi làm thuê nữa à?” Chu Từ Phưởng gõ chữ với tốc độ rất chậm, tin nhắn hiển thị rằng đang
nhập hồi lâu, cuối cùng chỉ gửi cho anh hai chữ “Có việc.” Đơn giản đến mức Giang Chức cảm thấy cô nói cho có lệ.
Giang Chức: “Chuyện gì?” Chu Từ Phưởng: “.”
Giang Chức: “Chu Từ Phưởng.”
Chu Từ Phưởng: “.”
Giang Chức: …
Nói chuyện hết nổi!
Không nghe lời như vậy, muốn bắt cô về, ngậm vào miệng quá!
Cạch… Anh ném điện thoại lên bàn, xé tất cả miếng giữ nhiệt mà Chu Từ Phưởng dán cho mình rồi vứt đi, sau đó
bật dậy khỏi giường: “Tôi phải ra ngoài một chuyến.”
Tiết Băng Tuyết cởi bao tay, hừ giọng: “Cậu vừa mới bảo là muốn ở thêm vài ngày.”
“Đi tóm người.”
Giang Chức vừa rút kim ra thì di động nằm trên ngăn tủ reo lên, anh tưởng là Chu Từ Phưởng nên ánh mắt trở nên
sáng ngời, lập tức cầm di động lên, nhưng vừa thấy ai gọi đến thì sắc mặt lại trở nên u ám.
“Có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia nói gì đó một lát.
Giang Chức hỏi: “Thái độ của bà cụ thể nào?”
Thì ra là bên nhà tổ gọi điện đến.
“Anh coi đi.” Giang Chức cúp điện thoại, nói với Tiết Băng Tuyết: “Cô của tôi đang ở đồn cảnh sát.”
Tiết Băng Tuyết vừa nghe đã nóng nảy: “Duy Nhĩ xảy ra chuyện gì thế?”
“Cô ấy đánh Cận Tùng, bây giờ thắng súc sinh đó muốn kiện cô ấy.” Giang Chức nhận lấy áo khoác mà A Vãn đưa:
“Hơn nữa bà cụ nhà tôi đã lên tiếng rồi, không cho ai đi cứu hết.” Bà cụ Giang đang đợi, đợi Tiêu Lân Thư phải cúi
đầu. Chập tối thì mưa ngừng rơi.
Bên ngoài đồn cảnh sát, bóng người kéo dài nghiêng nghiêng dưới ánh đèn đường. Trời vừa đổ mưa nên xung
quanh vô cùng ẩm ướt, không khí ngập đầy sương mù, ánh đèn chiếu vào màn sương khiến khung cảnh giống mưa
bụi Giang Nam.
“Anh muốn thể nào mới chịu rút đơn kiện?”


Dưới ánh đèn, đôi mắt Tiếu Lân Thư đầy sương lạnh.
Đầu Cận Tùng còn quấn bằng vải, anh ta mỉm cười nhìn Tiếu Lân Thư, ngoại hình anh ta cũng được những ánh
mắt lại ẩn chứa sự khinh thường, và rất nham hiểm: “Thích cô ta thật à?”
“Không liên quan đến anh.”
Cận Tùng cười to hơn, đuôi mắt có nếp nhăn rất nhỏ: “Không phải trước đây cậu nói rằng chỉ thích thân phận cô
Năm nhà họ Giang thôi sao?”
Tiêu Lân Thư không nói gì, ánh mắt lạnh lùng.
Cận Tùng thấy thế thì không cười nữa, lấy một điếu xì gà trong túi ra rồi châm lửa: “Cậu đi theo tôi nhiều năm rồi,
không có tình cảm cũng còn tình nghĩa. Nghe tôi khuyên một câu, tự bảo vệ mình đi, bà cụ nhà họ Giang đẩy lợi hại
lắm, cậu không phải là đối thủ của bà ta đâu.”
“Anh muốn nhắm vào nhà họ Giang à?”
Cận Tùng đưa người ta vào đồn cảnh sát, không những vì xả giận mà còn có ý đồ khác.
Cận Tùng không phủ nhận, thậm chí không hề che giấu cái nhìn khinh thường miệt thị: “Cậu nhìn đi, đây là sự
chênh lệch giữa cậu với Giang Duy Nhĩ đấy. Đừng nói đến nhà họ Giang ở Thủ đô, ngay cả tài sản để thương lượng
với tôi, cậu cũng chẳng có.”
Tiếu Lân Thư trợn trừng mắt, đôi mắt ngập tràn ánh lửa.
Chàng trai mười tám tuổi năm đó, nay cánh đã cứng cáp rồi, Cận Tùng phủi bụi khói thuốc: “Lân Thư, nhớ cho kỳ
đây. Người không sống vì bản thân, trời không dung mà đất cũng chẳng tha.”
Cận Tùng dập điếu xì gà rồi bỏ đi. Tiêu Lân Thư đứng dưới đèn đường rất lâu, anh ta lấy di động ra: “Bà Giang, là
tôi đây, Tiêu Lân Thư.” Thư ký của Cận Tùng đang chờ anh ta ở bên kia đường. Xe dừng bên lề, thấy người đã đến,
thư ký lập tức xuống xe.
“Phó Tổng Giám đốc.” Thư ký mở cửa xe cho anh ta: “Về công ty sao ạ?”
Cận Tùng ngồi vào xe: “Hẹn ông Ba nhà họ Tiết hộ tôi.” Thư ký đã khởi động xe, vừa đáp lại thì có một bóng người
đột ngột lao ra giữa đường, cậu ta hết hồn nên đạp mạnh phanh xe.
Xe hơi đột nhiên ngừng lại, Cận Tùng nghiêng cả người về phía trước.
“Cậu lái kiểu gì thế?”
“Phó Tổng Giám đốc, có người…”
Nối gót theo sau…


Tiếng cọ xát của vật bằng kim loại xuống đất càng ngày càng gần, mỗi lúc một vang, đất trời vừa vào đêm nên mọi âm thanh đều trở
nên yên ắng, tiếng động này khiến lòng người sợ hãi. Cận Tùng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chi thấy một bóng dáng mơ hồ. Đối phương
mặc đồ đen, đội mũ che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sáng lập loè. Không thể nhìn rõ nam nữ, đối phương cầm cây gậy sắt,
bước ra từ bóng tối. Dây thần kinh của Cận Tùng căng thẳng, giọng nói bỗng chốc run rẩy: “Mày là ai?” “Xuống xe.”
Giọng nói lành lạnh này… là nữ.
“Cô…”


Cô ngắt lời: “Tôi là Hắc Vô Thường.” Giọng nói lạnh lùng không hề có cảm tình: “Đến để đòi mạng anh.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom