• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (11 Viewers)

  • Chương 106

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Dứt lời, cô nhấc gậy sắt trong tay lên, không chớp mắt mà đập mạnh xuống.
“Choang!”
Tiếng vang rất lớn, cửa kính xe ô tô3 vỡ tan tành, theo tiếng vang, mảnh vụn thủy tinh văng khắp nơi. Sườn mặt
bên phải của Cận Tùng bị cắt mấy đường, đã bị dọa sợ, cơ thể 1vô thức lùi về sau, mở miệng run run: “Cô… cô đừng
có lại đây.” Không rõ lai lịch, người này rất nguy hiểm.
Nhân vật nguy hiể9m không rõ lai lịch này chính là Chu Từ Phưởng.
Sợ rồi sao.
Biết sợ thì tốt.
Cô chống gậy sắt xuống đất, gõ hai3 lần: “Ra đây.” Ngoài mũ lưỡi trai còn đội một cái mũ trùm thật to, khẩu trang
rất lớn chỉ để lộ đôi mắt, cô ngẩng đầu lên, nhìn ánh tr8ăng đang lấp ló sau mây đen, sau đó khom người xuống dời
cái xe đó đi rồi thả lỏng tay, một tiếng rầm vang lên dọa cho hai người trong xe bị chấn động đến ngây ngốc, gan
cũng sắp bị đập vỡ luôn.
Cuối cùng, mặt cô không cảm xúc, đàng hoàng nói một câu: “Diêm Vương muốn anh chết vào canh ba.”
Gần đây Chu Từ Phưởng đang xem một bộ phim bắt ma. Trí nhở cô tốt, có thể nhớ rất nhiều lời thoại.
Nửa đêm yên tĩnh, trên đường không có một ai, xung quanh im ắng tĩnh lặng, chỉ có gió nhẹ thổi cho lá cây xào xạc,
Cận Tùng chỉ thấy da đầu tê dại, gào to:
“Thư ký Bàng!”
“Thư ký Bàng!” Thư ký Bàng ngồi ở ghế lái cũng bị dọa trắng bệch mặt.
Cải người mặc đồ đen” này có, có, có, có thể nhấc xe lên bằng tay không, quá kỳ quái rồi!
Cận Tùng ra lệnh: “Anh xuống đi.” Trời mùa Đông nhưng đầu thư ký Bàng toàn mồ hôi: “Phó Tổng Giám đốc…”
Anh ta lui đến sát trong cùng hàng ghế, quát to: “Xuống đi!”
Thư ký Bàng chuẩn bị tâm lý rất lâu mới run lẩy bẩy mở cửa xe ra, không dám tới gần, đứng cách xa mấy bước:
“Chỗ này cách đồn cảnh sát không xa, cô… cô đừng làm bậy.”


Cô đầu có làm bậy.
Cô nói: “Tuổi thọ của anh chưa hết.” Xua tay với tên thư ký này, giọng nói lạnh lùng còn có tiếng vọng: “Đi đi.” Mồ
hôi trên mặt thư ký Bàng to bằng hạt đậu chảy dài, to gan bước lên trước, cắn răng sờ vào cây gậy sắt đó: “Ai phải
cô tới đây?”
Ánh mắt đối phương đen sẫm, giọng nói cứng nhắc đến quỷ quái: “Diêm Vương.”

Sao trên thế giới này có thể có ma được!
Thư ký Bàng lại bước một bước nhỏ lên trước, lén giơ cái tay đã cầm chắc gậy sắt, anh ta hét một tiếng lấy tinh thần
cướp gậy sắt lại.
Chu Từ Phưởng hoàn toàn không dùng sức, để anh ta đập, thấy anh ta ôm gậy sắt giơ tới, cô vẫn đứng đó không
nhúc nhích, nghiêng đầu hỏi: “Anh muốn đánh cả Hắc Vô Thường đại nhân à?”
Mắt thư ký Bàng muốn lồi cả ra, anh ta trừng mắt nhìn “Hắc Vô Thường đại nhân”, không do dự nữa, dũng cảm
nhấc cây gậy lên, cắn răng đập mạnh xuống.
Anh ta dùng hết sức mình.
Chu Từ Phưởng giơ tay lên, động tác lại nhẹ nhàng bay bổng, cản cây gậy lại dễ như trở bàn tay, giọng nói vừa nhẹ
nhàng, vừa nghiêm khắc mà cứng nhắc: “Cái thứ đồ dưới âm phủ này, anh sờ vào sẽ tổn thọ đấy.”
Thư ký Bàng ngây người nhìn vào đôi mắt đó, ngay sau đó tay cầm gậy sắt lập tức thả lỏng như phản xạ có điều
kiện.
Ừm, con người vẫn sợ ma mà.
“Hắc Vô Thường Chu Từ Phưởng cầm gậy sắt lên, đập một cái như không dùng sức.
Râm!
Một đầu cây gậy đập vào trần xe lập tức tạo thành một vết lõm, thư ký Băng nghe mà run rẩy, đang muốn lùi lại thì
bị gáy túm lại, quay đầu nhìn thì trợn trừng mắt lên.
“Hắc Vô Thường đại nhân” dùng hai ngón tay kẹp cổ áo sau gáy anh ta lại, không tốn chút sức nào nhấc anh ta lên
lắc trái lắc phải. Cận Tùng trong xe đã bị dọa ngây người.
Thư ký Bàng nhũn cả chân, không thể giãy giụa nổi, cả người bị phe phẩy qua lại như tờ giấy, khó khăn mở miệng:
“Cô, cô, cô, cô… cô muốn làm, làm, làm gì?”
Chu Từ Phưởng lại nghĩ đến một câu thoại trong bộ phim truyền hình bắt ma, dùng tông giọng trầm nhất nói một
câu: “Anh dám vô lễ với Hắc Vô Thường đại nhân.”
Nói rồi, cô nhấc người lên, càng ra sức lắc.


Sức của người bình thường không thể lớn thể được…
Thư ký Bàng vừa sợ vừa choáng, sắp nôn ra rồi, cả người ướt đẫm mồ hôi như mới vớt từ dưới nước lên, người run
cầm cập xin tha.
“Đại… đại nhân tha mạng.”
“Hắc Vô Thường đại nhân tha mạng…”
Từ đầu đến cuối “Hắc Vô Thường đại nhân” chỉ có một vẻ mặt không cảm xúc, cùng lắm là con người chuyển động,
cô nói: “Được rồi”
Sau đó thả lỏng tay ra.
Thư ký Bảng ngã nhoài ra đất.
“Hắc Vô Thường đại nhân” hơi chán ghét cọ tay vào người hai lần, rồi lại cầm gậy sắt lên gõ hai lần xuống đất, nhìn
người dưới đất, lạnh lùng âm u nói: “Đợi khi anh tới số, tôi sẽ đến lấy mạng anh, anh đi đi.”
Thư ký Bàng run rẩy bò dậy, lảo đảo hai bước, co cẳng chạy mất.
Khóe miệng “Hắc Vô Thường đại nhân” hơi nhếch lên,
Nhưng…
Người đàn ông “chưa hết tuổi thọ” vừa chạy ra xa thì bắt đầu kêu gào: “Có ai không! Cứu mạng với!”
“Có ai không?”
“Mau đến cứu người!”
May mà buổi tối trên đường này không có ai.
Chu Từ Phưởng hơi tức giận, cầm gậy sắt quay người lại, trong nháy mắt đã đến trước mặt anh ta.
“Không được gọi.”
Thư ký Bàng ngây ra, “con ma” này bay tới…
Hai mắt anh ta trợn lên, bị dọa ngất xỉu.
Đúng là không biết sợ.
Chu Từ Phưởng sợ xe đi ngang qua sẽ cán chết người nên khom người, kéo người sang một bên, sau đó nhấc cái
gậy sắt của cô lên quay lại.
Cận Tùng nhân lúc này mà gọi điện báo cảnh sát. Tay anh ta run cầm cập, cũng không biết nhận cái gì: “Alo, đồn
cảnh sát phải không?” Anh ta bị dọa đến nói không rõ ràng: “Có… có, có người muốn giết tôi, tôi… tôi ở… ở..” Bóng
người trong bóng tối đen kịt đã đến trước mặt anh ta trong nháy mắt. Cận Tùng nghẹn họng trân trối. Chu Từ
Phưởng dùng gậy sắt gõ cửa xe: “Cúp điện thoại, xuống đây.” Cận Tùng run tay đánh rơi điện thoại: “Đừng,
đừng.” Anh ta run lẩy bẩy như bị parkinson, đẩy cửa xe ra: “Đừng giết tôi.”
Người phụ nữ này quả quỷ quái, tốc độ, sức mạnh nhường này chắc chắn không phải là người bình thường.
Chu Từ Phưởng không bình thường nhấc cây gậy lên, đôi mắt đen nhánh không hề chớp: “Phải xem anh thế nào.”


Cận Tùng nhún cá chân dựa vào xe, anh ta lau mồ hôi trên đầu: “Cô muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đưa.” Cô vẫn không bị lay động,
cực kỳ lạnh nhạt: “Quỷ sai chúng tôi không nhận hối lộ.” Chống cây gậy vào vùng ngực Cận Tùng: “Diêm Vương hỏi anh, ba tháng
gần đây đã làm chuyện gì trái lương tâm rồi?” Cận Tùng bị chống ngồi bệt xuống đất, ngây ngốc nửa ngày trời: “Không có.”
Còn manh mồm.
“Nói dối và che giấu đều sẽ bị trừng phạt.” Chu Từ Phường khom người, màu đen trong mắt dần dần được thay thế bằng màu đỏ máu,
càng lúc càng sẫm màu hơn.


Màu gần như máu tươi vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom