• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (5 Viewers)

  • Chương 107

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Cô nhìn người dưới đất bằng con mắt đỏ như máu: “Không tin tôi là quỷ sai?”
Cận Tùng há hốc mồm, hoảng sợ tột cùng đến không nói nên lời.
Đột nhiên cô giơ tay ra, bóp lấy cổ anh ta nhảy lên tầng thượng, anh ta còn chưa kịp phản ứng lại thì cô đã xách anh
ta lên, nhảy từ tòa nhà nà1y sang tòa nhà khác như đi trên đất bằng.
Cận Tùng đã bị dọa ngây người, anh ta như xác chết, không nhúc nhích gì, mắt cũng không chớp, gió 9gào thét bên
tai, trong mắt là hình ảnh những tòa cao ốc lùi nhanh về sau. Anh ta bị ném tới ném lui, thân thể lúc trên cao lúc
xuống thấp…
Chuyến đi này như đang dạo quanh quỷ môn quan.
Cuối cùng, Chu Từ Phưởng dừng lại trên tầng thượng một tòa cao ốc, đôi tay xách anh ta đứng8 bên mép tòa nhà,
giơ tay ra bên ngoài, dưới chân anh ta là khoảng không, ở độ cao hai mươi mét, nhìn xuống dưới thì xe cộ cũng trở
nên nhỏ bé.
“Chỉ cần tội buông tay” Chu Từ Phưởng thả ba ngón tay ra, chỉ dùng hai ngón tay xách anh ta: “Thì anh sẽ ngã
xuống thành một đống thịt.”
Cận Tùng như tỉnh khỏi giấc mơ: “Không! Đùng!”
Người anh ta cứng ngắc, bằng vải trên đầu đã lỏng ra từ lâu, bằng vải thẩm máu còn quấn trên cổ, mồ hôi trên mặt
như đổ nước, cổ áo ghìm gáy lại, sắc mặt trắng bệch, vết thương đang rỉ máu, nhỏ giọt vào mắt nhưng anh ta không
dám nhúc nhích chút nào, sợ lỡ cô thả tay, ngã xuống từ độ cao này thì anh ta sẽ chết không toàn thây.
Chu Từ Phưởng hỏi: “Có nhận tội hay không?”
Cận Tùng không dám chần chừ một giây nào: “Nhận!” Anh ta gân cổ gào lên: “Tôi nhận!” Lúc này cô mới xách anh
ta về mặt đất, buông tay ra.
Cận Tùng ngã xuống sân thượng, xương cốt bị dọa đến mềm nhũn, c thở thoi thóp rất lâu như cá mắc cạn. “Nói
mau.” Giang Chức vẫn còn đang đợi cô ở bệnh viện, Chu Từ Phưởng không có kiên nhẫn để đợi. Cận Tùng lùi về
sau theo bản năng, run lẩy bẩy nói: “Tháng… tháng trước, tôi làm một người bị thương, lấy dây lưng quất rất
mạnh.”
Chu Từ Phưởng âm u nhìn anh ta: “Rồi sao nữa?”
Cận Tùng không dám quanh co, hốc mắt đỏ lên, hắn những tia máu, anh ta run tay lau vết máu đầy đầu: “Tôi bắt
cậu chủ nhỏ nhà họ Giang.”


Đột nhiên cô nâng cao giọng lên: “Sao lại bắt anh ấy?”
Cận Tùng nghẹn lời.
Cô đột ngột khom người lại gần, đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm, lặp lại: “Sao lại bắt anh ấy?”
Cận Tùng bị dọa, bả vai run cầm cập, đập vào tường sân thượng: “Cậu ta đổi nữ chính một bộ phim, làm tôi tổn
thất lớn.” Giọng anh ta run rẩy: “Cũng… cũng muốn chơi đùa cậu ta, hơn nữa, người nhà họ Giang còn bảo tôi
thăm dò xem cậu ta có đang giả vờ bệnh không.”
Nhà họ Giang…
Chu Từ Phưởng lập tức hỏi: “Người nào nhà họ Giang?”
“Giang Phù Ly.”
Không biết Giang Chức có biết không nhỉ?
Anh thông minh thế, có lẽ cũng sẽ tra ra được, vậy tại sao không đánh cho người phụ nữ thổi tha đó một trận? Có
thể đánh một trận không? Cô rất muốn đánh. Chu Từ Phưởng nghĩ một lúc, rất nhiều điều không nghĩ ra, nhìn Cận
Tùng bằng đôi mắt đỏ: “Rồi sao nữa?” Cận Tùng sợ rồi, không dám giấu giếm: “Tháng trước, tôi bảo một người
đầm cậu ta.” Rồi run rẩy giải thích: “Nhưng không thành công.”
Nghe đến đây, đôi mắt Chu Từ Phưởng trở nên lạnh lùng, quả nhiên Sương Giang điều tra không sai.
“Ai lái xe đầm?”
Cận Tùng há đôi môi tím bầm, mồ hôi chảy xuống vết thương bị cửa kính xe quẹt vào, đau đến lặng người: “Tiếu
Lân Thư.”
Đã đổi chứng rồi. Chu Từ Phưởng: “Tiếp tục.”
“Tuần trước, tôi cho người bắt VỢ Con Thành Liên Châu, ép ông ta đưa cổ phần cho tôi.”
Thành Liên Châu là cổ đông của Cận thị.
Cận Tùng bị gió lạnh thổi cứng ngắc cả người, không nhúc nhích gì được, chỉ có thể máy móc lùi về sau theo bản
năng: “Hôm kia, tôi dùng thủ đoạn ký với một cậu bé mười sáu tuổi, muốn để thằng bé…” Dừng một lúc: “Để sau
này thằng bé hầu hạ tôi.”
Tên cầm thú này!
Chu Từ Phưởng thầm mắng anh ta: “Còn nữa không?”
“Không, không còn nữa.”
“Thật không?”


Cận Tùng liều mạng lắc đầu: “Không còn!”
Bấy giờ Chu Từ Phưởng mới vừa lòng, thò tay vào túi tắt bút ghi âm, khom người giơ tay ra.
Cận Tùng lùi hắn về sau: “Đừng giết tôi!”
Hừ, cầm thú! Chu Từ Phưởng dùng một tay nhấc anh ta lên, bước đến mép tầng thượng nhảy xuống dưới.
“Aaa a a…”
Tiếng thét chói tai như quỷ khóc sói tru.
Sau khi tiếp đất, Chu Từ Phưởng ném người xuống đất, phủi tay lên quần nói: “Diêm Vương đại nhân bảo tôi tạm
thời tha cho anh, nếu sau này anh còn làm việc ác thì tôi sẽ tới lấy mạng anh.”
Cận Tùng đã bị dọa ngu người, co quắp trên mặt đất không nhúc nhích, quần ẩm ướt.
Chu Từ Phưởng dùng mũi chân đá anh ta một cái, giọng nói vừa nghiêm túc vừa nghiêm khắc: “Anh còn không tạ
ơn Hắc Vô Thường đại nhân à?”
Cô làm diễn viên quần chúng một năm, thấy khả năng diễn xuất của mình cũng bình thường.
Nhưng cô thấy cô rất hợp với vai nữ quỷ. Cận Tùng cúi đầu, tay nắm chặt bên người: “Tạ ơn. Hắc Vô Thường đại
nhân.” Trên thế giới này làm gì có ma quỷ chứ.
Chỉ có người giả thần giả quỷ thôi. Anh ta cắn răng, vẫn còn đang run rẩy, vừa sợ hãi vừa tức giận,
“Không phục à?”
Chu Từ Phưởng đạp xe anh ta một cái như không dùng lực, cửa xe lõm vào thành hố.
Cận Tùng run cầm cập, nhún chân không đứng dậy được, anh ta bò lồm cồm về phía sau. Chu Từ Phưởng đạp lên
tay áo anh ta, khom người xuống, đôi mắt đỏ gần như màu máu tươi, cô giơ một ngón tay ra chọc vào sau gáy Cận
Tùng: “Sau này có dám làm việc ác nữa không?”
Cận Tùng run lên: “Không… không dám nữa.”
“Nhớ kỹ lời anh nói hôm nay.”
Cô nói xong thì giơ tay lên đánh ngất người ta, sau đó phủi tay, nhặt cây gậy sắt của cô lên, Sương Giang chỉ có thể
tạm thời khống chế camera, cô không nên trì hoãn lâu, đang định rời đi thì nghe thấy tiếng mở cửa xe.
Có người!
Chu Từ Phưởng kéo thấp mũ xuống.
Giọng nói truyền đến từ sau lưng: “Hắc Vô Thường đại nhân.”


Giọng nói này. Cô chỉ cần nghe một tiếng đã biết là ai.
Anh đứng cách năm mét, chầm chậm nói từng câu từng chữ “Con Út nhà họ Giang ở Thủ đô, Giang Chức.” Bước
chân anh không nhanh không chậm, tiến lên phía trước: “Em tra giúp tôi xem, tuổi thọ của tôi còn bao lâu nữa?”
Anh nghe thấy rồi!
Xe của anh dùng cách đó năm mét, tiếng gió đêm quả lớn quấy nhiều khả năng nghe của cô, lúc cô ở trên tầng
thượng cũng không nghe thấy tiếng xe.
Anh tới từ khi nào? Tới bao lâu rồi? Đã nghe được bao nhiêu?
Chu Từ Phưởng càng nghĩ càng ảo não, không xoay người lại, trốn ra sau xe. À, cô còn không quên nghiêm túc trả
lời, giả giọng như con ma: “Tuổi thọ của anh rất dài, anh sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Giang Chức thấp giọng cười, dừng bước chân lại.
Chu Từ Phưởng xoay lưng đứng phía sau xe, sợ anh đã nhìn thấy “hành động xấu xa” của mình, cô ngồi xuống,
vụng trộm túm một cái chân của Cận Tùng, kéo anh ta ra đằng sau.
Giang Chức đứng đó không nhúc nhích, nhìn động tác “giấu đầu lòi đuôi” của cô.
“Anh nhìn thấy rồi à?” Chu Từ Phưởng không biết anh đã thấy được bao nhiêu.
Giang Chức mặc áo khoác đang ho khan, gió thổi làm mái tóc anh tán loạn, dưới ánh đèn mờ ảo, nét mặt anh càng
thêm dịu dàng: “Cái gì?”
Chu Từ Phưởng đẩy xe một cái, xe liên động đậy.
sức lực của cô đúng là mạnh khác thường.
Giang Chức: “Thấy rồi.”
“Không sợ sao?” Cô nhảy lên tầng thượng, đồng thời còn nhảy nhót lung tung như con khỉ, có lẽ anh không thấy, ít
nhất thì cô có thể xác định rằng, sau khi cô nhảy lên tầng thượng anh mới đến, nếu không thì với thính lực của cô,
không thể không nghe thấy được.
Thế nên, Giang Chức chỉ nhìn thấy sức mạnh dã man của cô thôi.
Không đúng, còn có sự tàn bạo thô lỗ, giả thần giả quỷ cùng chuyện đánh người của cô nữa.
Chu Từ Phưởng rất buồn phiền, có lẽ cô nên thục nữ một chút, giống như nương nương giơ hoa lan chỉ, giọng nói
thánh thót trong phim truyền hình ấy…
Giọng nói của Giang Chức được gió thổi tới: “Sợ gì? Sợ Hắc Vô Thường đại nhân lấy mạng tôi sao?”
Chu Từ Phưởng: “.”


Anh cười, ánh mắt như chứa sao trời cùng ánh đèn, nhìn về phía xa, người đẹp như tranh, gió thổi làm góc áo anh
lay động, tất cả đều xinh đẹp tinh xảo như bút vẽ.
“Vậy tôi làm nhiều chuyện trái lương tâm như thế, sao em lại không tới?” Anh ung dung, nhịn cười, lại gọi một
tiếng Hắc Vô Thường đại nhân.
“Hắc Vô Thường đại nhân” ngây ra, sững sờ, ngẩn ngơ, luống cuống không biết phải làm sao.
Đột nhiên Giang Chức thăm dò gọi cô: “Chu Từ Phưởng?” “Hắc Vô Thường đại nhân” dùng giọng nói trầm nhất:
“Tôi không phải Chu Từ Phưởng.”
Giang Chức cũng không tranh luận với cô, sửa lời: “Vậy được rồi, Hắc Vô Thường đại nhân,“ Giọng anh hơi trầm
xuống, cất lời: “Quay người lại đi.”
Sau đó là sự im lặng, chỉ có tiếng gió


Rất lâu sau cô mới quay người lại. “Anh chỉ thấy được vẻ ngoài.” Màu đỏ trong mắt đã rút đi, cô cách một khoảng, cách ánh đèn nhìn
đôi mắt đen nhánh của anh: “Mà so với những gì anh thấy, tôi còn nguy hiểm gấp trăm vạn lần.” Cả người cô toàn là màu đen, bọc kín
mình không có khe hở nào,
Chi nhìn Giang Chức một cái mà đã không dám nhìn thẳng, không đợi anh lại gần, cô đã đặt bút ghi âm lên xe: “Tôi nhận tiền thuê
của bà nội anh, đây là điều tôi nên làm.”
Nói xong, cô quay người chạy vào trong màn đêm.


Giang Chức nhìn hưởng bóng người biến mất, nhấc chân đá cục đá: “Trốn gì chứ, tôi còn có thể ăn em chắc.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom