• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (7 Viewers)

  • Chương 108

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Ánh trăng còn nấp trong mây đen, gió lạnh từng cơn khiến người ta rùng mình.
Lúc này anh chàng to lớn trốn trong3 ghế lái thò đầu ra ngoài, bó tay bó chân nhìn xung quanh một lúc: “Ông chủ.”
Giang Chức còn đang nhìn xa xăm, 1không để ý tới anh ta.
A Vãn cảm thấy hơi u ám, ôm chặt lấy mình, bám lấy tay lái thò đầu ra ngoài thêm một tí,9 hỏi cậu chủ: “Cậu tin
trên thế giới này có ma không?”
Giang Chức đứng trong gió ho khan: “Không tin.”
3A Vẫn còn thấy lạnh hơn, càng ra sức ôm chặt lấy mình: “Lúc trước tôi cũng không tin.” Từ gương chiếu hậu, anh
ta nhìn 8thấy cái xe của Cận Tùng: “Nhưng vừa mới nãy thì tôi tin rồi.”
Giang Chức không buồn nói nhảm cùng anh ta.
A Vãn càng nói càng thấy có chuyện như thế thật, hai ngón tay kẹp lại làm động tác bay trên không: “Viu…” Anh ta
“viu” một tiếng dài: “Một tiếng, người đã xuất hiện, giống như từ trên trời giáng xuống, tôi không nhìn rõ được cô
ấy đã xách người chui ra từ chỗ nào.”
Anh ta tự thuyết phục chính mình, cảm thấy khó mà tin nổi.
Anh ta suy đoán: “Chẳng lẽ là từ dưới đất chui lên?” Anh ta cũng khá chắc chắn: “Ông chủ, có thể cô ấy là Hắc Vô
Thường đại nhân thật đấy.”
Giang Chức lạnh lùng nói hai chữ “Thiểu năng.”
Cậu mới thiểu năng! “Ông chủ” Theo lý mà nói, lúc này cậu chủ không có tâm trạng tốt, anh ta cũng không nên mở
lời, nhưng mà anh ta không nhịn được: “Hắc Vô Thường đại nhân là người chạy việc vặt chuyên nghiệp thật sao?”
Cậu chủ hoàn toàn coi anh ta là đồ thiểu năng, không trả lời bất kỳ vấn đề nào.
Không sao cả.
Anh ta có thể dùng trí thông minh của mình để suy đoán: “Thế thì chắc chắn cô ấy không dính dáng gì đến cô Chu
cả, cô Chu không bạo lực như thể đầu, cô Chu dịu dàng lương thiện ngây thơ đáng yêu có đạo đức…”
Giang Chức ngồi ở ghế sau, đóng cửa xe cạch một tiếng: “Ngậm mồm lại, lái xe của anh đi.” “O.”
A Vãn ngậm mồm được mười mấy giây.


“À, ông Ba đi đâu rồi?” Ông Ba đi rất nhanh, không thấy được cảnh tượng kinh dị này, nếu không có thể hỏi xem
ông Ba có tin trên đời này có ma không: “Anh ấy đến đồn cảnh sát rồi sao? Nhanh quá, đúng là người đàn ông
nhanh như gió…” “Ồn chết mất.”
“… Thể tôi không nói nữa.”
Dưới ánh đèn ngoài đồn cảnh sát, có một người đứng thẳng ngoài cửa đang hút thuốc.
Tiết Băng Tuyết bước ra từ ánh đèn đường đằng xa.
“Anh Tiêu.”
Tiêu Lân Thư quay đầu lại, thấy anh ta tới thì tắt thuốc.
Trong không khí, mùi khói thuốc rất nồng, thùng rác cách đó không xa có rất nhiều tàn thuốc, Tiết Băng Tuyết liếc
nhìn một cái rồi thôi: “Mẹ của Duy Nhi đang trên đường tới, nói chuyện với tôi trước?”
Tiêu Lân Thư ném tàn thuốc đã tắt vào thùng rác: “Nói chuyện gì?”
Tiết Băng Tuyết nói thẳng: “Nói về Duy Nhĩ.”
Hai mươi phút sau, bà cụ Giang cũng đến đồn cảnh sát một chuyến.
Giang Duy Nhĩ không được ra ngoài, bị giam ở nhà, ý của bà cụ rất rõ ràng, phong ba tới thì để cô tránh trong nhà,
cũng là để che giấu suy nghĩ, bình tĩnh lại. Giang Chức đến nhà họ Tiết một chuyến, lúc quay lại bệnh viện đã là
chín giờ, từ đằng xa thấy có một người ngồi xổm trước cổng bệnh viện, trông đen thui một cục, cúi đầu xuống chơi
cục đá trên đất. Là Hắc Vô Thường đại nhân.
Giang Chức xuống xe bước lại gần, đứng trước cái đồng trên mặt đất: “Ngồi ở đây làm gì?” Cô ngẩng đầu, nở nụ
cười không tự nhiên lắm: “Đợi anh đấy.” Lời nói rất dễ nghe.
Cô gái này không biết dỗ dành người ta, nhưng có những lúc, lời nói ngây ngô lại chọc thẳng vào trái tim người ta.
Giang Chức khom người, cầm tay cô kéo cô dậy, lúc này cô ngoan ngoãn, cũng không rút tay lại, để anh dẫn đi. Cô
hỏi: “Không quay lại phòng bệnh sao?”
Giang Chức không trả lời cô: “Lâm Vãn Vãn, không cần phải đi theo.”
A Vãn đang nhắm mắt theo đuổi đằng sau: “… Ờ.” Anh ta luôn cảm thấy cậu chủ muốn dắt cô Chu đi làm chuyện
xấu, đáng tiếc quá, không nghe góc tường được, cũng không thể lúc nào cũng nhắc nhở, thúc giục cậu chủ được, chỉ
có thể cầu xin trời cao để cậu chủ làm một con người thôi.
Giang Chức dắt người đến công viên sau bệnh viện, bởi vì đêm tối mà trong công viên chẳng có người nào, chỉ có
tiếng gió thổi lá cây xào xạc.
Nhiệt độ ban đêm rất thấp, bên bờ hồ đóng một lớp băng, ánh đèn đường rơi xuống như một vầng sáng.
“Sao lại đến đây?”
Giang Chức ấn vai cô, để cô ngồi xuống một cái ghế gỗ: “Có lời muốn nói với em.”
Chu Từ Phưởng ngẩng đầu nhìn: “Giang Chức.”


Giang Chức đột nhiên khom người xuống, gọi tên cô một lần: “Em biết là anh rất thích em nhỉ.”
Chu Từ Phưởng bị lời tỏ tình đột ngột này làm cho mê man, cô còn tưởng là anh muốn thẩm vấn cố.
“Về mức độ…” Anh nhíu đôi mày xinh đẹp, suy nghĩ một lúc: “Anh vẫn luôn nghi ngờ anh có bệnh, loại hơi hơi
không rời được em ấy.”
Có lẽ không phải chỉ là hơi.
Giang Chức ngồi sát bên cô, nắm tay cô, giọng điệu rất tùy ý, kiểu tùy ý sau khi cam chịu: “Nếu không có gì ngoài ý
muốn, sau này chúng ta sẽ kết hôn, em sẽ trở thành vợ anh.”
Kết hôn… VỢ… Chu Từ Phưởng kinh ngạc, chớp lông mi.
Anh vẫn dùng giọng điệu không hề dao động nào, chậm rãi nói với cô: “Sẽ không có gì ngoài ý muốn, em bằng
lòng thì chúng ta sẽ hợp lẽ mà đến, nếu em không muốn thì anh sẽ mặt dày dây dưa không bỏ.”
“Tạm thời chúng ta sẽ không có con, anh không sinh được, nhưng nếu em muốn thì anh có thể chữa trị, sinh bao
nhiêu cũng được, anh nuôi được.”
Mặt Chu Từ Phưởng bắt đầu nóng lên.
“Em sợ người khác cũng không sao, anh có thể ra ngoài ở với em, chỗ nào cũng được, đám người nhà họ Giang, em
muốn thấy thì thấy, không muốn thấy thì anh giấu giúp em.”
Anh còn nói: “Em thích tiên thì anh có thể cho em, muốn bao nhiêu thì anh kiếm bấy nhiêu.”
Giọng điệu không nặng không nhẹ, giống như đang kể một câu chuyện rất bình thường mà thôi.
Chỉ là khi Chu Từ Phưởng nghe thì có cảm giác như sóng to gió lớn.
Anh dựa vào lưng ghế, một tay khoác sau lưng cô, quấn lấy một lọn tóc của cô đùa nghịch: “Anh sẽ sống rất lâu,
bây giờ còn chưa thể đảm bảo với em, nhưng em yên tâm, tai họa lưu ngàn năm, anh xấu xa như thể, chắc chắn sẽ
sống lâu hơn em nhiều.”
Mắt cô rưng rưng, mũi sụt sịt. Bên tai, giọng nói của Giang Chức cực kỳ dịu dàng, hoàn toàn không tự phụ kiêu
ngạo như bình thường: “Em không giống với người khác cũng không sao, anh cũng chẳng phải người tốt gì cả, làm
rất nhiều chuyện xấu, cũng rất to gan, em không dọa chết anh được.
“Chu Từ Phưởng.”
Cô nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn anh.


Giang Chức giơ tay đặt trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa: “Cứ nghĩ cho kỹ, em có muốn Giang Chức như thế này không?”
Hỏi xong, anh không đợi cô trả lời, chỉ là muốn bày tỏ hết tâm tư và thái độ của mình đến trước mặt cô.
“Nếu em không muốn. Anh hơi dùng sức xoa tóc cô, làm rồi hết lên mới thả tay: “Anh sẽ dùng thủ đoạn trêu đùa với em.”
Ép buộc gì đó anh cũng có thể chơi được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom