• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (4 Viewers)

  • Chương 109

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Có điều, đối với cô, anh có thể dụ thí dụ, có thể dỗ thì dỗ, anh lớn vậy rồi mà chưa từng thích ai đến thế, cũng chưa
từng nói những câu sến 3sẩm thế, anh chấp nhận cắm rễ nơi cô.
Anh không giữ được bình tĩnh, sợ “Hắc Vô Thường đại nhân” này lại chạy mất.
“Bây giờ a1nh hơi gấp gáp, không thể chậm rãi được.”
Mặt anh cũng rất đỏ, thậm chí cổ cũng hiện màu xuân sắc xấu hổ, đôi mắt đẹp toàn là tình ý9, nhưng anh không
quan tâm gì cả, từng bước ép sát cô. “Chúng ta không thể làm bạn tốt, chỉ có thể làm người yêu.” Anh cúi đầu, hôn
một cái 3lên đôi mắt vì căng thẳng mà run rẩy của cô: “Bởi vì anh quá thích em rồi.”
Mặt Chu Từ Phưởng đã đỏ như trái táo chín.
Giang8 Chức nói xong thì đứng dậy, nâng cái đầu đang rũ xuống của cô lên: “Thời gian anh cho em suy nghĩ không
nhiều, nếu em đồng ý ở bên anh thì thơm anh một cái, anh sẽ không đợi quá lâu, nếu em vẫn không đến thì anh sẽ
đi bắt em.” Dùng ngón tay chọc vào mặt cô: “Đã nghe hiểu chưa?”
Chu Từ Phưởng gật đầu, chậm mất nửa nhịp.
Cô ngốc nhà anh chắc là cần chút thời gian để phản ứng lại, Giang Chức cũng không ép cô nữa, kéo cô dậy, phủi
tuyết vừa rơi xuống trên vai cô.
“Tuyết rơi rồi.”
Bông tuyết rất nhỏ, bị gió thổi bay.
“Ờm.” Cả người Chu Từ Phưởng như trong đống lửa, trong đầu toàn là lời Giang Chức nói, lặp lại hết lần này đến
lần khác, va tới và lui, va đến mức đầu cô như muốn nổ pháo hoa.
Giang Chức kéo mũ áo hoodie đội lên cho cô, thắt lại, không để gió lùa vào cổ cô: “Lạnh không?”
Không lạnh.
Cô nóng lắm.
Cô cảm thấy máu của mình như đang sôi trào.
Giang Chức rất vừa lòng nhìn dáng vẻ nổi sóng trong mắt cô, nhếch miệng cười: “Anh lạnh.” Nói xong, anh đưa tay
tới: “Nắm đi, sưởi ấm cho anh.” “Ừm.”
Chu Từ Phưởng vẫn đang lâng lâng trong sự chấn động, cô ngây ngốc dùng hai tay ôm lấy tay Giang Chức với vẻ


bối rối. Hai tay cô cứ như vậy mà “dắt” Giang Chức bằng tư thế vô cùng quái gở và khó xử.
A Vãn thấy vậy thì vẫn giữ vững cách nghĩ của mình. Chắc chắn ông chủ đại nhân không phải con người.
Khi trở về phòng bệnh, Chu Từ Phưởng đã không dám nhìn Giang Chức nữa. Vừa nhìn thì hai mắt đã ướt, vành tai
đỏ bừng, như đã uống phải thuốc kích thích.
Hơn nữa, bước chân cô rất nhẹ, tạo cho Giang Chức một ảo giác như thể cô sắp bay vút lên trời bất cứ lúc nào và
sau đó cùng sánh vai với mặt trăng.
Thầy cô ngẩn người, Giang Chức giúp cô cởi áo khoác xuống rồi treo lên giá treo quần áo: “Sao mặt em vẫn đỏ như
vậy?” Chu Từ Phưởng che mặt: “Có thể tôi phát sốt rồi.”
Hơn nữa, tình trạng cũng rất nghiêm trọng. Cô rất muốn chạy nhảy, rất muốn nằm lăn lộn trong biển lớn. Không
biết vì sao, cô rất hưng phấn, trong lòng rất sục sôi, rất hăng hái sôi nổi, rất bồn chồn… Giang Chức bảo cô ngồi
xuống rồi sờ vào đầu cô, quả nhiên lại sốt cao. “Lâm Vãn Vãn, đi gọi bác sĩ tới đây.” A Vãn: “Ồ.”
Giang Chức sợ cô bị cảm lạnh nên đã tăng điều hòa lên mấy độ, rồi khoác áo lại cho cô: “Sao lúc nào em cũng sốt
vậy?”
“Tôi cũng không biết.” Cô đẩy áo khoác ra: “Không mặc, nóng lắm.” “Chịu một chút, không mặc sẽ bị lạnh.” Giang
Chức kiên quyết khoác áo cho cô, còn kéo cả khóa lên hết: “Trước đây em cũng thế này sao?”
Chu Từ Phưởng lắc đầu.
Trước đây sức khỏe cô rất tốt, ít khi ốm đau.
Giang Chức lại hỏi: “Vậy bắt đầu từ khi nào?”
Cô nghĩ một chút. Ồ, là bắt đầu từ lần đầu tiên anh hôn lòng bàn tay cô. Cô xấu hổ không nói cúi đầu xuống, thầm
thở ra một hơi, dường như không nóng đến vậy nữa. Nhưng rồi cô lại thở ra một hơi, sau đó lưỡi thè ra giống như
một con… cún.
“Lúc anh không ở đây, em cũng thường xuyên phát sốt sao?”
Đầu Chu Từ Phưởng có hại choáng nên buột miệng nói ra: “Không có, đều là lúc anh ở đây mới phát sốt.” Nói xong
cảm thấy không đúng, cô lập tức giải thích: “Không phải tôi trách anh.”
Giang Chức không hỏi thêm nữa mà lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô gái nhỏ như có điều suy nghĩ.
“Ông chủ, bác sĩ đến rồi.”
A Vãn đưa một bác sĩ nam ngoài ba mươi tuổi tới.
Tuy Giang Chức không hài lòng nhưng cũng không nói gì: “Khám cho cô ấy đi.”
Bác sĩ nam đó lập tức cầm nhiệt kế cá nhân rồi đặt vào trong quần áo của Chu Từ Phưởng.
Chu Từ Phưởng không nhúc nhích với vẻ do dự: “Có thể không đo nhiệt độ cơ thể không?” Nhiệt độ cơ thể có khác
với người thường, sợ đo ra sẽ làm người khác sợ.


“Ha?”
Không đo thì khám kiểu gì?
Bác sĩ nam nghĩ một lúc rồi đưa tay sờ trán bệnh nhân, muốn đánh giá tổng quát, nhưng tay còn chưa đưa đến một
nửa…
“Chạm vào đâu đấy?”
Giọng điệu quái dị này rất đáng sợ.
Bác sĩ nam run lên, lập tức thu tay lại, lắp bắp nói: “Thì đo đo đo nhiệt độ cơ thể.”
Chạm vào người của anh trước mặt anh, coi anh chết rồi sao? Giang Chức lạnh lùng đứng dậy, bước tới kẻo Chu Từ
Phưởng ra sau rồi đứng chắn phía trước cô. Hoàn toàn không cần biết tới phong thái và khí chất cao quý của cậu
chủ con nhà quyền thế, bây giờ anh đã thể hiện ra vẻ hung ác như con sói mẹ bảo vệ con mình: “Trảnh ra, cách xa
cô ấy.”
Bác sĩ: “…”
A Vãn: “…”
Bị điên sao!
Giang Chức “bị điên” đội mũ lên cho Chu Từ Phưởng, anh không thèm nhìn người khác lấy một cái mà ngồi xuống
rồi sờ trán cô.
Hä?
Anh lại sờ trán cô lần nữa: “Hình như em không sốt nữa rồi.” Anh quay đầu nói: “Hai người ra ngoài đi.”
Bác sĩ: “..”
A Vãn: “…”
Đồ điên!
A Vãn lại đưa bác sĩ ra ngoài. Anh ta dùng hết sức đóng sầm cửa lại, sau đó nở nụ cười áy náy với bác sĩ, tiếp đó
anh ta giơ ngón tay chỉ vào phòng bệnh rồi lại chỉ vào đầu mình và lắc đầu.
Bác sĩ hiểu ngay rồi nhìn anh ta bằng ánh mắt thông cảm.
Sau đó…
Sau khi bác sĩ đã đi khỏi, A Vãn đứng áp tai lên cửa. Giang Chức ngồi trước mặt Chu Từ Phưởng, nhìn kỹ khuôn
mặt cô, sau đó đưa ngón tay chọc vào lúm đồng tiền trên mặt cô: “Thân thể này của em làm bằng gì vậy?” Trên mặt
cô không có nhiều thịt, nhưng lại mềm, vừa chọc vào lúm đồng tiền thì chỗ đó đã ủng hồng. Chu Từ Phưởng bị làm
cho xấu hổ nên tránh về phía sau rồi nói: “Máu và thịt.” Nói xong, còn nghiêm túc bổ sung: “Còn có xương cốt.”
Giang Chức nở nụ cười: “Tôi muốn thử.”


“Gì cơ?”
Anh tới gần và chụt một cái vào má trái cô.
Cô sửng sốt.
Rồi anh lại chụt cái nữa vào má phải cô.
Mặt cô đỏ bừng, sau đó là tai, cổ… đến cả mu bàn tay cũng đỏ.
Cả người cô đều đang nóng lên, nhiệt độ vừa hạ xuống lại tăng lên. Cô đang muốn thè lưỡi thở gấp như cún thì
một bàn tay lạnh ngắt đặt lên đầu cô. “Tôi đoán không sai, nhiệt độ cơ thể em tăng lên không phải vì phát sốt, mà là
do bị tôi hôn.”
Hai giờ sáng, sau khi Giang Chức ngủ say.
Chu Từ Phưởng nhẹ nhàng mà lặng lẽ mò ra khỏi phòng bệnh. Khi đi ra bên ngoài, cô chọn một nơi không người
không có camera, sau đó lập tức bắt đầu nhảy dựng lên.
Cô muốn nhảy tới mặt trăng và lăn lộn trên đó.
Ban đêm thỉnh thoảng có người đi qua, đột nhiên một đứa trẻ sợ hãi hô lên: “Mẹ ơi, mẹ ơi, có người ngoài hành
tinh!”
Người phụ nữ trẻ tuổi cười hỏi: “ở đâu chứ?”
Đứa trẻ đó ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Nó nhảy lên mặt trăng rồi.”
Trên bầu trời một đống đen thùi lùi hết bay từ Đông sang Tây rồi lại bay từ Tây sang Đông… Sau nhiều lần bay qua
bay lại, cái đầu đã lao xuống ao…
Hôm sau là tiết Tiểu Tuyết*.
(*) Là một trong 24 tiết khí của Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Thường bắt đầu vào khoảng ngày 22
hay 23 tháng 11 Dương lịch, khi Mặt Trời ở kinh độ 240°. Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước
Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại.
Đông Chỉ sắp tới, mưa gió lạnh lẽo.
Người phục vụ của Phù Sinh Cư đang đi trước dẫn đường: “Ông Ba, mời vào trong.”
Tiết Băng Tuyết vào căn phòng tao nhã ở vườn Trúc. Cận Tùng đang ở bên trong, thấy người tới lập tức đứng dậy
nói: “Ông Ba uống trà hay rượu?” Trên đầu anh ta vẫn còn quấn bằng, trên mặt cũng có vài vết thương.
Tiết Băng Tuyết ngồi xuống: “Trà.” Anh nhìn lướt qua thời gian. Bởi vì khuôn mặt búp bê xinh đẹp không rõ tuổi
tác, dù mang vẻ mặt lạnh lùng cũng nhìn như vô hại: “Tôi còn có bệnh nhân, chỉ có thể ở mười phút.”
Cận Tùng tự rót một chén trà cho anh, quầng mắt anh ta thâm đen, vẻ mặt rất kém: “Vậy tôi không vòng vo nữa.”
Anh ta nói ngắn gọn: “Nghe nói ông Ba và cô Năm nhà họ Giang là bạn từ nhỏ.” Tiết Băng Tuyết đương nhiên biết
anh ta mời mình tới có ý gì: “Có điều kiện gì nói thẳng đi ” Cận Tùng đặt bình trà xuống: “Tôi rất có hứng thú với


một vụ đầu tư của nhà họ Tiết.” Vụ đầu tư này ông cụ nhà họ Tiết đã trao quyền đặc biệt cho Tiết Băng Tuyết. Đây
là một dự án trọng điểm có vốn đầu tư cao nhưng ông cụ không công bằng, cố ý cho con trai nhỏ yêu quý hợp đồng
béo bở. Điều đó có nghĩa ông ta muốn giúp Tiết Băng Tuyết tạo uy thế, nằm hết quyền lực vào trong tay. Không chỉ
Cận Tùng, anh cả Cận Lỗi của anh ta cũng rất có hứng thú với dự án này nên đã lên tiếp xúc với Tiết Băng Tuyết từ
lâu.
“Không biết ông Ba có ý hợp tác cùng không?”
Tiết Băng Tuyết nâng chén trà lên, uống một ngụm rồi nói: “Mau chóng để cô ấy ra ngoài.”
Cận Tùng nâng chén: “Hợp tác vui vẻ.” Giang Duy Nhĩ được thả ra vào buổi chiều.
Cận Tùng đã rút đơn kiện, chưa tới nửa tiếng đã có tin tức truyền ra, nói nhà họ Tiết sẽ hợp tác với Đường Hùng
nghiên cứu phát triển sản phẩm mới.
Mọi người đều biết, nhà họ Giang và nhà họ Tiết là quan hệ nhiều đời. Ý của ông Ba Tiết hơn nữa cũng là ý của bà
cụ Giang.
Khi Giang Duy Nhĩ đến nhà cũ, bà cụ Giang vừa mới nghỉ trưa xong, người làm đang hầu bà ấy rửa mặt. Trong
phòng đang đốt than, tiếng nổ lách tách vang lên.
Bà cụ Giang ngậm nước ấm súc miệng rồi nhổ vào trong cốc sứ, ánh mắt chỉ thoáng đảo qua: “Đến rồi à.”
Giang Duy Nhĩ vừa trở về từ đồn cảnh sát, cả người nhếch nhác.
“Ở trong đó cả ngày.” Bà cụ Giang hỏi: “Đầu óc tỉnh táo chưa?”


Có tia máu lan khắp mắt cô, làn da tái nhợt, vẻ mặt rất xấu: “Trừ chia tay ra, mẹ muốn thế nào cũng được.”
“Vẫn hồ đồ nhi.” Bà cụ Giang rừa tay xong, lau sạch tay rồi nói: “Vậy không có gì để nói nữa, sau này cô cũng không cần bước vào
cửa nhà họ Giang tôi. Tôi sẽ đưa cho cô video của Tiêu Lân Thư, nề tình mẹ con, đây coi như là lần cuối tôi cho cô thể diện.”
Giang Duy Nhi lập tức quỳ xuống, mắt đỏ hoe: “Mẹ.”
“Không cần gọi tôi là mẹ nữa. Bà già độc ác chia rẽ uyên ương như tôi không làm nổi mẹ cô. Từ nay về sau, cô và nhà họ Giang tôi
không còn bất cứ quan hệ nào.” Dừng lại trong chốc lát, bà cụ Giang trầm giọng nói: “A Quế, tiền khách.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom