• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (11 Viewers)

  • Chương 110

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Ầm Ầm!
Sau tiếng sấm sét vang dội, mưa to như trút trước. “Bà chủ.” Bà Quế nhìn mưa to bên ngoài, nói: “Cô Năm còn
đang qu3ỳ bên ngoài đó.” Bà cụ Giang nằm nghiêng trên giường, nhíu mày nói: “Để nó quỳ đi, không nếm khổ thì
nó sẽ không tỉnh táo.” Bà Qu1ế không yên tâm nên đã nhìn ra ngoài vài lần: “Cậu Tiêu kia cũng tới rồi.” Bà Quế
thầm nghĩ một lúc, vẫn quyết định tiến lên khuy9ên: “Bà chủ, sao không đồng ý..” Lời đã bị cắt ngang. “Đừng xin
giúp con bé.” Bà cụ Giang im lặng một lúc lâu, sau đó thở dài một3 hơi nói: “Đứa trẻ đó không sai, chỉ là đáng tiếc,
cảnh ngộ không tốt, nửa đời sau cũng sẽ không được yên ổn.”
Giang Duy 8Nhĩ quỳ năm tiếng đồng hồ, cơ thể nhiễm khí lạnh, thân thể không chịu được mà ngất đi. Khi cô tỉnh
lại thì đã ở trong bệnh viện.
Trong phòng bệnh không có ai, rất yên tĩnh. Bên ngoài trời đã tối nhưng bên trong không mở đèn. Một không gian
mờ mịt. Cô mở mắt, mất một lúc sau mới dậy rồi gọi: “Lân Thư.”
“Lân Thư.”
Không ai trả lời cô.
Cô mặc quần áo rồi xuống giường, sau đó đẩy giá truyền dịch về phía cửa. Trong phòng rất tốt, chỉ có ánh sáng
ngoài hành lang chiếu vào. Khi tới gần cửa có thể nghe thấy có người đang nói chuyện chỗ hành lang bên ngoài,
giọng nói mơ hồ, nghe không rõ.
Cô lại bước vài bước tới cửa, lúc này mới nghe rõ, là giọng nói của Lâm Song.
“Lấy được video rồi sao?”
“Vậy thì tốt.” Lâm Song hỏi: “Khi nào anh chia tay với cô ấy?”
Sau đó, là sự im lặng rất lâu. Mất một lúc lâu Tiếu Lân Thư mới lên tiếng với giọng nói mệt mỏi cộng thêm sự tức
giận: “Không liên quan tới chị.”
Giang Duy Nhi đã quen biết Lâm Song được hai năm.
Lâm Song là một người thẳng thắn, nhanh nhẹn, làm gì cũng đều mạnh mẽ dứt khoát, đối xử với ai cũng đều lạnh
lùng thờ ở. Giang Duy Nhĩ chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu mềm yếu van xin một cách khổ sở, còn có vẻ đau khổ
như vậy của cô ta.
Thậm chí cô ta còn nghẹn ngào nói: “Dù chỉ một chút cậu cũng không đành lòng làm tổn thương cô ấy, nhưng cậu
lại đành lòng làm bỏng tôi bằng đầu thuốc lá.”


“Chị đừng có so với cô ấy.”
Tiêu Lần Thư xuất thân là ca sĩ, trời sinh có được giọng hát hay và âm sắc dịu dàng.
Chỉ có điều những lời nói ra khi nói chuyện lại vô tình làm tổn thương người khác.
“Cũng phải, tôi có là gì. Còn cô ta là cô Năm nhà họ Giang, là đứa con gái được sinh ra trong gia đình giàu có. Nếu
không phải vì lợi ích do nhà họ Giang của cô ta đem lại thì chúng ta cũng không thể phát triển dưới con mắt của
Cận Tùng.” Lâm Song đang nói thì cười khổ: “Ngay từ lúc ban đầu cậu đã biết cô ta là người của nhà họ Giang,
ngay từ đầu trong lòng cậu, tôi đã không thể so được với cô ta.”
“Đủ rồi.” Anh ta đè thấp giọng, gằn từng chữ vào mặt cô ta: “Đây không phải đều do chị tự nguyện sao? Tôi đã
từng ép chị à?”
Lâm Song á khẩu không trả lời được.
Lạch cạch! Cửa bị đẩy ra, Tiêu Lân Thư quay đầu thì nhìn thấy Giang Duy Nhi đang đứng ở cửa phòng bệnh. Cô
đang đứng vịn vào cửa, lắc đầu như sắp ngã: “Hai người đang nói cái gì? Sao tôi nghe không hiểu.” Phản ứng đầu
tiên của Tiếu Lân Thư là trốn ánh mắt của cô, sau đó mới đưa tay kéo cô.
“Duy Nhĩ.”
Giang Duy Nhi lùi về phía sau, đụng phải giả truyền dịch nên cái giá bị đổ xuống đất, kim tiêm kéo theo đó cũng bị
rách toạc ra khỏi da thịt, máu chảy ra từ mu bàn tay. Cô lại hoàn toàn không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu
Lân Thư “Ngay từ đầu anh đã biết tôi là ai, anh tiếp cận tôi chỉ vì để thoát khỏi Cận Tùng.” Cô dừng lại, họng như
bị mắc nghẹn mà nói: “Những lời vừa rồi của các người là ý này sao?”
Anh ta im lặng.
Giang Duy Nhĩ lảo đảo gần như đứng không vững, cơ thể run rẩy, giọng nói cũng đang run: “Tốt, có thể không trả
lời điều này. Chỉ cần anh trả lời tôi một câu, vết bỏng trên tay Lâm Song là ai làm?”
Cô từng thấy vết bỏng trên cánh tay Lâm Song, là bỏng do tàn thuốc.
Anh ta vẫn im lặng.
Trong mắt Giang Duy Nhi đều là tia máu, cô hét lớn: “Tiêu Lân Thư”
Ngay vào lúc này, có tiếng bước chân vang lên.
Là bốn người đàn ông, người dẫn đầu ba mươi tuổi, mặt mũi đứng đắn, đi tới từ hành lang đầu kia: “Anh là Tiêu
Lân Thư?”
“Là tôi.”
Người đó lấy trong túi ra một cái thẻ: “Tôi là Lâm Càn của đại đội Trinh sát Hình sự, anh bị nghi có dính líu đến vụ
án cố ý giết người, bây giờ anh bị bắt khẩn cấp. Anh có thể im lặng, nhưng mỗi một câu anh nói đều sẽ được trình
trước tòa, bây giờ mời anh đi một chuyến với chúng tôi.”


Đợt sóng này chưa lắng xuống đã lại có đợt sóng khác dâng lên, biến cố tới không hề báo trước.
Thậm chí Giang Duy Nhi còn nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm.
“Cố ý giết người” Cô nhìn Tiếu Lân Thư, hỏi: “Người bị hại là ai?”
Tiếu Lân Thự im lặng từ đầu đến cuối.
Lâm Càn nói: “Anh ta lái xe tông người, người bị hại là cậu Út nhà họ Giang, Giang Chức.” Anh ta lại bổ sung:
“Chuyện này thuộc về hành vi giết người không thành, đã cấu thành tội phạm.”
Giết người không thành…
Giang Chức…
Giang Duy Nhi đã bị rút hết sức lực, ngã người về sau.
“Duy Nhi!”
Là Tiêu Lân Thư gọi cô tới khàn cả giọng.
Giang Duy Nhi đã ngủ một ngày và có một giấc mơ rất dài. Trong giấc mơ có Tiêu Lân Thư mười tám tuổi, Tiêu
Lần Thứ hai mươi tuổi, có mẹ của cô, có Cận Tùng đang vung roi da trong video, còn có Tiết Bằng Tuyết kéo tay cô
bảo cô đừng đi.
“Duy Nhi.”
“Duy Nhĩ.”
Có người đang gọi cô.
Khi Giang Duy Nhĩ mở mắt, ánh sáng chói mắt khiến cô hơi nheo mắt lại, sau đó nhìn người ở đầu giường.
“Băng Tuyết.”
Cô đã sốt cao suốt đêm, giọng nói đã khàn cả đi.
Tiết Băng Tuyết đứng dậy khỏi ghế rồi ngồi trước mặt cô: “Hả?” Anh trông cô cả đêm, gần như không chợp mắt,
trong mắt đều là tia máu.
“Đã sai ở đâu chứ?”
Anh không nghe rõ nên tới gần: “Gì cơ?”
Cô nhìn trần nhà, thì thào: “Tôi đã làm sai chỗ nào…”
Đã sai ở đâu?
Vì sao nhận phải kết cục vô lý như vậy chứ?
“Em không sai.” Tiết Băng Tuyết nói bên tai cô: “Em không làm sai gì cả.”


Cô chỉ thật lòng thích một người mà thôi.


“Tôi ngủ thêm một lúc nữa…”
Cô lại khép mắt rồi mơ mơ màng màng thiếp đi.
Bên ngoài căn phòng, mưa vẫn đang rơi. Bà cụ Giang đã tới bệnh viện vào buổi tối nhưng chỉ đứng ngoài phòng bệnh mà không vào,
một lúc sau thì bà ấy rời đi.
Giang Duy Nhĩ mê man mấy ngày nay, sốt cao không hạ, phần lớn thời gian đều không tỉnh táo, người đã gầy rộc hẳn đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom