• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (11 Viewers)

  • Chương 111

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Rất nhiều chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua. Ông Ba nhà họ Tiết trở mặt với Cận Tùng, hủy bỏ đầu tư vào
Đường Hằng, dẫn tới giá cổ phiế3u Cận thị giảm mạnh. Cận Lỗi lấy lý do này để ép buộc tước đoạt mọi quyền biểu
quyết của Cận Tùng trong cuộc họp Hội đồng quản trị
<1br>Hôm sau, Cận Tùng vì bị tình nghi liên quan đến vụ án hình sự nên đã bị bắt khẩn cấp về đồn cảnh sát.
Lúc phía cảnh sát tới b9ắt người, ở tầng cao nhất của Cận thị đang mở cuộc họp Đại hội cổ đông. Cận Tùng bị bãi
nhiệm và không có quyền tham gia, anh ta la hét 3làm loạn bên ngoài phòng họp. Khi cửa phòng họp mở ra, anh ta
mới phát hiện Tiết Băng Tuyết cũng ở bên trong, ngồi ở vị trí đầu, vị trí 8kể là Cận Lỗi.
Cận Tùng chợt hiểu ra.
Hóa ra, anh ta đã dẫn sói vào nhà.
“Tiết Băng Tuyết, mày chơi tao?”
Tiết Băng Tuyết không giống người kinh doanh chút nào, anh mặc vest, lịch lãm như một quý ông không hề có sức
công kích: “Đúng vậy.” Anh nói: “Giang Chức là bạn thân lúc nhỏ của tôi, Giang Duy Nhĩ là người con gái tôi yêu.
Anh nhắm vào hai người họ thì tôi chơi lại anh thôi.”
Mọi người đều nói ông Ba Tiết là chính nhân quân tử.
Hóa ra, chính nhân quân tử cũng sẽ không từ thủ đoạn nào. Cận Tùng chửi thề một tiếng, sau đó nhào tới, hận
không thể xé xác Tiết Băng Tuyết để hả giận.
Hai cảnh sát giữ anh ta và kéo lại, ẩn thật chặt: “Còn gây gổ nữa, tôi sẽ tố cáo anh tội hành hung cảnh sát.”
Người bị lôi đi trên đường còn giãy giụa làm loạn, chửi bới một lúc lâu mới ngừng.
Chuyện náo loạn bên trong Cận thị đến đây đã xong một phần. Cận Tùng bị nghi ngờ liên quan tới vụ án hình sự,
lần này vào tù e là sẽ rất khó ra ngoài. Từ nay về sau Đường Hằng của nhà họ Cận sẽ do một mình Cận Lỗi quản lý.
Đương nhiên Cận Lỗi vô cùng vui mừng khi thấy thành quả. Anh ta quay người cúi chào Tiết Băng Tuyết: “Cảm ơn
sự giúp đỡ của ông Ba Tiết.”
Tiết Băng Tuyết nói với khuôn mặt búp bê vô hại: “Tôi không giúp anh, sau này, nhà họ Tiết chúng tôi sẽ thực hiện
Cổ phần khống chết với Cận thị.” (*) Cổ phần khống chế: Có nghĩa nằm trong tay một số lượng cổ phần nhất định
đủ để khống chế các nghiệp vụ trong công ty. Cận Lỗi: “!”
Đây cũng là một con sói ăn thịt người không nhả xương!
Buổi chiều Kiều Nam Sở đến bệnh viện một chuyển anh ta nhìn vẻ mặt rất tốt của Giang Chức


“Sao cậu vẫn chưa xuất viện?” Giang Chức che miệng, ra vẻ ho hai tiếng: “Bệnh nặng.”
Kiều Nam Sở vứt vỏ quýt đi: “Bớt giả bộ đi.” Anh ta ném nửa quả quýt vào miệng rồi nói việc chính: “Tôi đã gửi
ghi âm cho sếp Trình rồi.”
“Có ghi âm, còn có lời khai của nhân chứng, chắc có thể phán mười mấy hai mươi năm.” Kiều Nam Sở hỏi anh:
“Làm thế nào cậu có được ghi âm kia?” Giang Chức gối đầu bằng một tay, vẻ mặt xanh xao vàng vọt, dáng vẻ cử
động cũng không có sức, sau đó anh cố lấy sức nói: “Nhặt ở trên đường”
Người này nói dối cũng thật vụng về.
Kiều Nam Sở cũng không truy tới cùng với anh. Anh ta lại bóc một quả quýt, duỗi chân một cái, cử động cổ rồi
thuận miệng nói: “Ai có bản lĩnh lớn như thế, có thể ép tên súc sinh như Cận Tùng kia ngoan ngoãn nhận tội.”
Giang Chức còn tiếp lời: “Có thể là tiên nữ.”
Kiều Nam Sở bị sặc, cười mắng đầu óc anh có bệnh.
Điện thoại đổ chuông.
Kiều Nam Sở ném vỏ quýt lên bàn, nghe máy hơn một phút thì cúp máy rồi nói: “Có người đưa ra chứng cứ ngoại
phạm cho Giang Hiếu Lâm, nghi ngờ phạm tội của anh ta tạm thời bị loại trừ.”
Giang Chức năng mi mắt: “Ai?” “Đường Tưởng nhà họ Lạc.” Ghế dựa quá nhỏ, Kiều Nam Sở ngồi không được
thoải mái nên đã đứng dậy đá văng cái ghế ra: “Bốn người bị tình nghi, bây giờ tất cả đều có chứng cứ ngoại phạm,
giờ chỉ có thể điều tra ai đã ngụy tạo chứng cứ.”
Tóm lại, người đầy Giang Chức rơi xuống biển không phải người nhà họ Giang thì cũng là người nhà họ Lạc.
“Cái đồng hồ thì sao?”
Kiều Nam Sở vuốt nhẹ cắm, cười nói: “Với kỹ năng hội họa của cậu, tôi tìm manh mối mà như mò kim đáy biển
vậy.”
Giang Chức thẳng thừng ném vỏ quýt vào anh ta rồi bảo anh ta cút ra ngoài.
Kiều Nam Sở cười, ngậm điếu thuốc rồi đi ra.
Cuối hành lang bệnh viện có người đang nói chuyện và đừng quay lưng với ánh sáng. Ánh sáng trước cửa sổ bị
chặn lại, trên mặt đất có một bóng người duyên dáng. “Đường Tưởng?”
“Anh hãy đi điều tra cô ta.” Cô ta xoay người, là Giang Phù Ly.
Vẻ ngoài của Giang Phù Ly khá mạnh mẽ, hốc mắt sâu, mũi cao, thiếu đi vẻ dịu dàng duyên dáng của người con gái
phương Đông. Nhưng khi kết hợp với nhau lại tạo thành vẻ đẹp sắc nét. Cô ta đè thấp giọng, vừa đi vừa căn dặn
người đầu bên kia điện thoại: “Anh hãy cẩn thận với phía Giang Hiếu Lâm, anh ta đã làm xước mu bàn tay của anh
được thì cũng có thể khiến anh bị định tội danh giết người không thành.”


Người nói chuyện với cô ta chính là người đầu tiên trong diện tình nghi đầy Giang Chức xuống biển, Hoàng Bái
Đông.
Lại dặn dò vài câu nữa thì Giang Phù Ly cúp máy, vừa đi ra khỏi góc rẽ lập tức và phải một người.
Cạch.
Điện thoại rơi xuống đất, cô ta mất thăng bằng, lảo đảo ngã về phía sau, đập mạnh vào tường, một bên vai đau tới
mức tê dại.
Đối phương nói: “Xin lỗi.”
Một câu xin lỗi khô khan, lạnh lùng, không hề có thành ý.
Đó là một cô gái trẻ mặc đồ đen, đầu đang cúi xuống, không nhìn người khác. Giang Phù Ly chỉnh lại bộ đồ nghề:
“Đường rộng như thế, cô cố ý sao?”
Cô gái trẻ ngẩng đầu nói với vẻ mặt không chút thay đổi: “Không phải.”
Giang Phù Ly quan sát, nói: “Chúng ta đã từng gặp phải không?” Vẫn là vẻ mặt vô cảm: “Chưa từng.”
“Nếu đã chưa từng, vậy tại sao lại va tôi?”
“Vô tình thôi.”
Giang Phù Ly cười, ánh mắt sắc bén mạnh mẽ “Trông tôi rất dễ gạt sao?”
Lúc này cô gái luôn cụp mí mắt không nhìn thắng người khác mới ngẩng đầu. Mắt phượng, đuôi mắt dài nhỏ, nhìn
qua vừa lạnh lùng lại xa cách: “Vậy cô muốn kiện tôi sao?”
Không hề có ý nhún nhường hay đuối lý, hoàn toàn là vẻ công kích, Ý đổi địch thật lớn.
Giang Phù Ly lại cảm thấy kỳ lạ, mình đã đắc tội với người này khi nào chứ.
“Không kiện tôi, vậy tôi đi.” Cô quay đầu bước đi.
Giang Phù Ly khoanh tay, đứng tại chỗ, nói: “Cô tên gì?”
Cô quay đầu, vẻ mặt không thay đổi: “Tôi tên Hắc Vô Thường.”
Khi Giang Phù Ly đã đi xa, “Hắc Vô Thường” mới nhẹ nhàng quay trở lại, đuổi theo. Tới đầu cầu thang, cô nhặt
một viên đá từ trong bồn hoa, nghiêng người nhìn bóng người đang đi xuống vài lần.
Sau khi nhằm chuẩn, cô ném viên đá ra.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết của Giang Phù Ly phát ra từ giữa cầu thang.
Cuối cùng “Hắc Vô Thường” cũng cười vui vẻ mà thích thú.
Hừ, chính người con gái xấu xa này đã ức hiếp Giang Chức.


Sau vài ngày âm u, cuối cùng trời cũng quang đãng vào buổi chiều. Khi Đường Tưởng hoàn thành xong biên bản
lấy lời khai thì rời khỏi đồn cảnh sát.
Giang Hiếu Lâm vẫn chưa đi. Anh ta đứng ở cửa, một tay đút túi, một tay chỉnh cà vạt. Hôm nay anh ta còn đeo
một cặp kính không gọng, dáng vẻ nghiêm chỉnh, vẻ ngoài anh tuấn.
Áo mũ chỉnh tề, ra dáng con người!
“Tôi tiễn cô nhé?”
Trưởng thành chín chắn?
Có lẽ người ngoài đã có nhận thức sai lầm đối với cháu trai trưởng nhà họ Giang thì phải. Đường Tưởng cảm thấy
anh ta là một kẻ mặt người dạ thú. Cô vượt qua anh ta, nói: “Tôi lái xe đến.” Giang Hiếu Lâm chậm rãi đi theo sau
cô ấy: “Vậy thật khéo, tôi không lái xe, tôi đi nhờ cô một đoạn.”
Giống y hệt hồi đi học, anh ta luôn khiến cô khó chịu.
Đường Tưởng quay đầu, nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Anh Giang, chúng ta rất thân sao?”
Giang Hiểu Lâm thong thả ung dung đỡ chiếc kính trên sống mũi: “Không thân sao cô còn vội vàng chạy đến làm
chứng cho tôi?”
Vội vàng?
Vội cải em gái anh!
Đường Tưởng không muốn đôi co với anh ta, cô cầm chìa khóa xe, buồn bực mà tiến về phía trước: “Chuyện nào ra
chuyện đó, tôi chỉ là làm chuyện một công dân văn minh nên làm thôi.”
Cô mở cửa xe, ngồi vào, đang định đóng cửa..
Giang Hiểu Lâm đưa tay chặn lại: “Công dân văn minh đưa tôi về nhà với.”
“…”
Đường Tưởng rất muốn ném chìa khóa xe vào mặt anh ta.
Khi Giang Hiếu Lâm vào xe, Đường Tưởng ngồi ở ghế lái, buồn bực im lặng mà lái xe.
“Sao không nói chuyện?”
Cô nhìn thẳng phía trước: “Không có gì đáng để nói với anh.”
Giang Hiếu Lâm chống một tay lên cửa sổ thủy tinh, nghiêng người nhìn cô. Về lịch sự tao nhã của cậu chủ nhà
quyền quý đã bị anh ta vứt đi sạch sẽ, sự trưởng thành chín chắn cũng đã bị chó ăn mất. Anh ta nói với vẻ vô lại:
“Vậy nói về quần lót của cô.”
Đường Tưởng quay đầu: “Giang Hiểu Lâm!”


Anh ta ừ một tiếng, còn đáp lại, sau đó đột nhiên đổi thành vẻ mặt giống một con người: “Không phải tôi lấy.”
Cô không thể nhịn được nữa: “Chuyện này cần nhắc lại sao?”
Đó còn là chuyện năm hai đại học.
Khi đó cô đang ở phòng tắm thì bị ai đó trộm quần lót, cô quấn khăn tắm đuổi theo ra ngoài thì bắt gặp Giang Hiểu
Lầm, quần lót của cô ở trong balo của anh ta.
Cô đã báo với Phòng Giáo vụ.
Vì chuyện này, Giang Hiếu Lâm đã bị trừ năm điểm đạo đức, còn phải mang biệt danh tên cuồng dâm. Từ đó về
sau, anh ta luôn để mắt đến cô.
Anh ta nói: “Cần nhắc lại.”
“Vậy được.” Cô nói rõ ràng dứt khoát với anh ta: “Nếu anh không phải tên cuồng dâm, vậy vào lúc hơn nửa đêm
anh đang làm gì ngoài phòng tắm nữ?”
Anh ta nhanh nhẹn trả lời một lý do: “Tôi đi ngang qua.”
Đi ngang qua?
Ha ha.


“Không tin?” Đột nhiên Giang Hiểu Lâm tới sát gần cô, nói với vẻ uy hiếp: “Nếu tôi là tên cuồng dâm thì bây giờ cô còn có thể ngồi
cùng tôi không?”
Kit!
Xe dừng.
Đường Tưởng hét lên với anh ta: “Xuống xe!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom