• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (9 Viewers)

  • Chương 112

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Giang Hiếu Lâm lại không tức giận mà xuống xe, nhàn nhã nhìn người trong xe.
Cô nhíu mày lại, tay đặt lên trên vô lăng n3hưng qua một hồi lâu xe vẫn không di chuyển, thỉnh thoảng ánh mắt cô
lại liếc qua gương chiếu hậu. “Sao vẫn chưa đi vậy? Không 1nỡ bỏ tôi lại à?” Anh nghiêng người xuống ghé sát vào
cửa kính xe, bận tối mắt mà vẫn thong dong nhìn cô.
“Hoàng Bái Đô9ng.” Đường Tưởng quay đầu sang hỏi: “Có phải là hung thủ không?”
Hoàng Bái Đông giống với Giang Hiếu Lâm, trên tay anh 3ta cũng có vết cào, anh ta cũng là nghi phạm, hơn nữa
Hoàng Bái Đông còn là tay sai của Giang Phù Ly, có đầy đủ động cơ gây án.8
Giang Hiếu Lâm khoanh tay đứng thẳng người lại và nói: “Chuyện này thì cô phải hỏi cảnh sát.”
Được thôi.
Đường Tưởng liên đóng cửa xe lại, kính xe còn chưa đóng hết thì có một bàn tay đè lại: “Anh ta không phải hung
thủ.”
Có nghĩa là chuyện Giang Chức bị đẩy xuống biển không liên quan gì đến Giang Phù Ly.
Đường Tướng suy nghĩ một lúc thì hiểu ra, cô nghiêng đầu nhìn người bên ngoài cửa sổ: “Vết cào trên tay anh ta là
do anh làm đúng không?”
Giang Hiếu Lâm không tỏ rõ ý kiến, anh buông tay ra, nở nụ cười sâu xa và nói: “Lời của người cuồng dâm mà cô
cũng tin à.”
Cô đóng sầm cửa kính xe lại, đạp chân ga phóng xe đi mất.
Không có tính kiên nhẫn gì cả, qua bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn cái tính nóng nảy đó! Giang Hiếu Lâm nở nụ cười
nhìn đuôi xe đang đi khuất.
Một lúc sau.
Một chiếc xe Bentley dừng lại bên đường, một người đàn ông trung niên bước xuống xe rồi đi vòng ra ghế sau mở
cửa.
Giang Hiểu Lầm lên xe rồi nói: “Về nhà tổ.”
Khoảng chừng một giờ thì Giang Hiếu Lâm về đến nhà họ Giang, mọi người trong gia đình đều đã đến đông đủ cả


rồi, chỉ thiếu mỗi Giang Duy Nhĩ còn nằm trong bệnh viện thôi, ngay cả những nhánh phụ trong gia tộc hiếm khi
đến nhà tổ cũng đã đến rồi, chỉ mình anh ta khoan thai đến muộn.
Người làm đi vào thông báo trước: “Bà chủ, cậu Lâm đến rồi.”
Cả căn phòng lập tức trở nên yên ắng.
Giang Hiếu Lâm bước vào như đang đi dạo trong sân: “Xin lỗi, cháu đến muộn rồi.”
Bà cụ Giang ngồi ở phía trước đặt tách trà xuống, hỏi anh ta: “Ăn trưa chưa?”
Giang Hiểu Lầm lắc đầu nói: “Không cần đâu ạ.”
“Làm sao mà có thể bỏ bữa được chứ.” Bà cụ dặn dò: “A Quế, dặn phòng bếp hâm nóng canh rồi mang đến cho
Lâm Nhi.”
Bà Quế nói vầng rồi đi về phía phòng bếp.
Lúc này, Giang Chức ho khan vài cái, anh ngồi bên trái của bà cụ, gần với chậu than nhất. Nhà họ Giang có rất
nhiều quy tắc, mọi người già trẻ trong phòng không ngồi thì đứng, nào có ai ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ có anh là nửa
ngồi nửa nằm trên một chiếc ghế bập bênh được trải một tấm đệm dày, thỉnh thoảng anh họ thì ghế bập bênh cũng
lắc lư theo.
Đúng thật là được nâng niu từ bé. Bà cụ Giang cưng chiều anh, sợ anh lạnh nên gọi người làm đến: “Thêm than vào
đi.” Rồi lại hối thúc quản gia: “Sao còn chưa đưa lò sưởi tay đến vậy?”
“Đến rồi đến rồi.” Bên ngoài phòng, bà Quế bang canh bước vào, còn cầm theo một cái lò sưởi tay nhỏ tinh xảo.
Cái lò sưởi tay nhỏ ấy là đồ cổ.
Nhưng bà cụ Giang chẳng tiếc mà bọc một lớp vải nhung rồi đưa cho Giang Chức làm ấm tay.
Đông Chỉ đang đến gần nên thời tiết càng ngày càng lạnh, Giang Chức ôm lấy lò sưởi, tránh né người khác, không
ngừng ho, giọng nói cũng khàn đặc: “Về phòng tôi lấy chăn qua cho tôi.”
A Vãn vừa định đi.
Bỗng Giang Phù Tịch đến châm trà cho Giang Chức rồi nói: “Để tôi đi cho.”
Cả nhà họ Giang chỉ có mỗi cô Phù Tịch này là có tính nết tốt, không kiêu căng, lúc nào cũng nói năng nhẹ nhàng,
đối xử hòa nhã với tất cả mọi người, A Vãn cảm thấy cô ấy là một người tốt nhưng không biết vì sao mà ông chủ lại
luôn tỏ ra lạnh nhạt với cô ấy.
“Không cần.” Giang Chức liếc ra phía sau: “Lâm Vãn Vãn, anh đi đi.” A Vãn: “Ồ.”
Mọi người trong phòng trò chuyện với nhau được vài câu thì bà cụ Giang liền vào thẳng vấn đề chính.
“Hôm nay gọi mọi người đến đây là vì hai chuyện.” Giọng điệu của bà cụ đầy tức giận: “Vài ngày trước Chức Nhi


bị người ta đẩy xuống biển, sức khỏe bị tổn hại, cho đến bây giờ vẫn còn phải nằm trong bệnh viện.”
Bà cụ Giang luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng, bây giờ bắt đầu tính sổ.
“Bà già này đã nhiều tuổi rồi, không lo được những chuyện trong lĩnh vực kinh doanh nữa, có thể một mắt nhắm
một mắt mở, mặc kệ mấy người muốn làm gì thì làm.” Tốc độ nói của bà ta không nhanh cũng không chậm, giọng
điệu mạnh mẽ: “Nhưng dùng thủ đoạn bẩn thỉu này làm hại đến tính mạng của Chức Nhi, vậy thì tôi phải truy xét
đến cùng.”
Năm gia đình của nhà họ Giang xưa nay không hòa thuận, là quan hệ cạnh tranh trên lĩnh vực kinh doanh.
Thường ngày bà cụ Giang cũng mặc cho bọn họ tự làm ăn buôn bán, nhưng không được chạm vào giới hạn, Giang
Chức chính là giới hạn ấy.
Đây là chuyện mà tất cả mọi người nhà họ Giang đều biết.
“Mẹ nói phải.”
Người nói là bố của Giang Hiểu Lầm và là con trai trưởng của nhà họ Giang, Giang Duy Khai, ông ta là viên chức
nhà nước nên ít khi lo cho chuyện trong gia đình: “Không thể dung túng cho hành vi sai trái như
vậy.”
Con trai thứ hai Giang Duy Lễ cũng nhanh chóng hùa theo nói đúng vậy.
Hai anh em này, một người thì không tùy tiện nói cười, một người thì gặp ai cũng cười, tính cách không giống nhau
chút nào, là hai thái cực điển hình. Bà cụ Giang liếc mắt nhìn hai anh em họ và nói: “Trong số bốn người bị tình
nghi thì gia đình con cả có một người, gia đình con thứ có hai người.” Bà ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Mấy người
có gì muốn nói không?”
Giang Duy Khai nhìn Giang Hiếu Lâm, anh ta đang uống canh của mình, không lên tiếng.
Gia đình con thứ lên tiếng trước, người mở miệng nói là Lạc Thường Phương, vợ của Giang Duy Lễ, bà ta cười
mỉm, không nổi nóng: “Mẹ à, con không đồng tình với câu nói này của mẹ, trước tiên không bàn tới việc Hoàng Bái
Đông ấy có phải là người đã hãm hại cậu Chức hay không, nhưng cho dù đúng là anh ta đi chăng nữa thì anh ta có
liên quan gì đến gia đình chúng con đầu ạ?”
Lạc Thường Phương của gia đình con thứ là con gái thứ ba của nhà họ Lạc, bà ta cũng thông minh nhanh trí như bố
của bà ta.
Bà cụ Giang cũng không sốt ruột, phân tích rõ ra cho bà ta: “Hoàng Bái Đông là do Phù Ly đề bạt đến vị trí như
ngày hôm nay, người tạo chứng cứ ngoại phạm cho anh ta cũng là Phù Ly, đầu óc của bà già này đần độn nên cũng
chỉ đoán ra được như vậy mà thôi, chung quy thì cánh tay đắc lực gì đấy đều là tay của gia đình con thử các con
cả.”
Nụ cười trên mặt của Lạc Thường Phương tắt ngúm, bà ta vừa định phân trần thì lại bị con gái Giang Phù Ly kéo
lại.


Lạc Thường Phương bèn kiếm lại, để cho Giang Phù Ly nói. “Bà nội a.” Cô ta rót một tách trà rồi uống cho thanh
giọng: “Vậy bà có cảm thấy cháu đần độn không ạ?” “Cháu ấy à.” Bà cụ Giang cười: “Thông minh rõ ra.”
Cô ta đã học được sự nhanh trí sáng suốt của mẹ cô ta và sự khôn khéo linh hoạt của bố cô ta.
Giang Phù Ly điềm tĩnh ung dung mà rủ rỉ nói: “Vậy thì đúng rồi, nếu cháu thật sự muốn hãm hại người của nhà
họ Giang chúng ta thì làm sao lại có thể đần độn mà dùng phụ tá đắc lực của mình chứ ạ.” Cô ta đặt tách trà xuống,
ánh mắt đảo qua, hơi đau buồn: “Chức Nhi là em họ của cháu, sức khỏe của em ấy không được tốt, vừa nghĩ đến
việc có lẽ em ấy sẽ…”


Có lẽ sẽ không sống quá hai mươi lắm tuổi.
Cô ta cần gì phải làm bần tay mình chứ.
Cô ta kìm nén lại tâm trạng xúc động rồi mới nói tiếp: “Cứ nghĩ đến chuyện này thì người làm chị họ như cháu đã cảm thấy lòng đau
như cắt, làm sao có thể ác độc như vậy được chứ ạ, hơn nữa làm ra chuyện hãm hại anh em như vậy chẳng phải là vô duyên vô cớ
khiển bà nội càm thấy chán ghét hay sao? Dù cháu có hồ đồ đến mức nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không đần độn đến bước đường
này đâu ạ.”
Dăm ba câu đã phủi sạch sẽ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom