• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (12 Viewers)

  • Chương 113

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Cô ta đúng là miệng mồm nhanh nhạy, giỏi ăn nói vô cùng.
Bà cụ Giang quay đầu lại hỏi cháu trai cả: “Lâm Nhi, cháu có gì muốn nói không?” Tr3ên mu bàn tay của anh ta
cũng có vết cào nên không tránh khỏi bị tình nghi.
Thế nhưng anh ta lại trả lời: “Không có ạ.” Anh ta buông thìa c1anh xuống, vẻ mặt điềm tĩnh, không hề hoảng loạn
mà nói: “Lúc nãy cháu vừa quay về từ đồn cảnh sát, bà nội cử hỏi đội Trinh sát Hình sự là được rồi9 ạ, cháu không
thuật lại đầu, không thì làm lỡ mất giờ nghỉ trưa của bà.”
Một người thì nói ngon nói ngọt còn một người thì ít nói kiệm lời3, ai cũng có cách của riêng mình.
Bà cụ Giang bưng tách trà lên, gạt lá trà trên mặt rồi uống một ngụm: “Các cháu mỗi người một ý, ai cũng 8có lý cá,
tuổi của bà lớn rồi, đầu óc cũng chậm chạp, không thể phân biệt được thật giả trong lời của các cháu, nếu đã như
thể vậy thì cứ đợi kết quả điều tra từ phía cảnh sát đi, trước khi bắt được hung thủ thì ngoại trừ Chức Nhi, mọi
người đều phải ở trong nhà cũ, nếu có chuyện gì muốn ra ngoài thì cũng phải sang thông báo cho tôi biết, có ý kiến
gì không?”
Giang Duy Khai nói: “Mẹ quyết định là được rồi ạ.”
Bà cụ Giang đặt tách trà xuống: “Tôi nói này, tốt nhất là kết quả điều tra không liên quan đến các người, nếu không
thì…” Bà ta ngừng lại một lúc, giọng trầm xuống: “Tôi sẽ tự tay xử lý chuyện nhà cửa.”
Mọi người đều không lên tiếng.
Chỉ có Giang Chức đang ho khan, giống như là chuyện không liên quan đến mình, không nói một câu nào cả, chỉ
yếu ớt mà nằm đó. “Tôi còn một chuyện nữa.” Bà cụ Giang gọi quản gia bước lên phía trước: “Giang Xuyên, phát
đoạn ghi âm cho mọi người nghe đi.” Đoạn ghi âm không phải là tài liệu gốc, được phát ra bằng điện thoại, có pha
tạp âm nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng. Là giọng của Cận Tùng. “Tôi đã bắt cóc cậu nhỏ của nhà họ Giang.”
Giọng nói run rẩy giống như bị hoảng sợ.
Ngoại trừ Cận Tùng ra thì còn giọng nói của một cô gái, giọng nói được cố ý làm giả nên nghe rất trầm thấp.
“Tại sao lại bắt cóc anh ấy?” Cận Tùng không lập tức trả lời ngay nên cô gái đó hỏi lại một lần nữa: “Tại sao lại bắt
cóc anh ấy?”
“Anh ta đổi vai nữ chính của bộ phim, khiến tôi bị tổn thất một khoản lớn.” Cận Tùng lắp ba lắp bắp nói: “Cũng,
cũng muốn trêu chọc anh ta, hơn nữa người nhà họ Giang bảo tôi thăm dò xem có phải anh ta giả vờ bệnh hay
không ”


“Người nào của nhà họ Giang?”
“Giang Phù Ly.” “Còn gì nữa không?”
“Tháng trước tôi từng sai người tông xe anh ta.” Anh ta lại run rẩy giải thích: “Nhưng không thành công.”
“Ai là người lái xe?”
“Tiêu Lân Thư.”
Đoạn ghi âm dừng ở đây. Ý của các câu nói đã rất rõ ràng.
Bà cụ Giang nhìn chằm chằm vào cô ta: “Phù Ly, cháu muốn giải thích gì không?” Bà ta không đợi cô ta lên tiếng lại
nói tiếp: “Bà đã sai người đi điều tra về mối quan hệ qua lại giữa cháu và Cận Tùng rồi, đúng là có chuyện như
vậy.”
Điều tra rõ ràng cũng đỡ cho cô ta phải ngụy biện.
Giọng điệu của bà cụ Giang trầm xuống, sắc mặt cũng tối sầm lại: “Trước giờ nhà họ Giang chúng ta và nhà họ Cận
vẫn luôn không hòa thuận, vậy mà bà lại không biết là cháu lại lén lút giao thiệp với Cận Tùng đấy.”
Giang Phù Ly cũng không hoảng loạn hay chột dạ mà bình tĩnh giải thích: “Đúng là trước đây có qua lại nhưng là
chuyện làm ăn buôn bán chứ không thân thiết ạ.”
Bà cụ hừ một tiếng: “Không thân thiết mà cháu lại nhờ cậu ta đi thăm dò Chức Nhi sao?”
Cô ta không hề suy nghĩ mà nhanh chóng trả lời ngay, có chứng có cứ “Cháu không yên tâm về bệnh của Chức Nhi
nên bèn nhờ anh ta để ý đến cậu ấy nhiều hơn, không ngờ rằng anh ta lại có ý gây rối, nếu biết anh ta dùng thủ
đoạn như thế này thì làm sao mà cháu đồng ý được chứ?” Cô ta ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của bà cụ, ánh
mắt của cô ta không tránh né mà điềm tĩnh ngay thẳng: “Hơn nữa, cháu sợ khiển Chức Nhi bị thương nên còn cố ý
sai thêm một nhóm người đi bảo vệ cậu ấy.”
Vài ba câu nói rõ ràng đầu ra đấy, cầu trước câu sau đều khớp nhau, không hề có kẽ hở.
Từ đầu đến cuối cô ta đều bình chân như vại: “Nếu bà nội không tin thì có thể cử người đi điều tra xem, cái công ty
chạy việc vặt mà cháu thuê hoạt động hợp pháp đấy ạ.”
Trong phút chốc bà cụ Giang không còn lời nào để phản bác lại.
Trước đây cô ta đã chuẩn bị kế hoạch dự phòng, đoán chừng là không tin vào Cận Tùng nên đã thuê thêm người.
Bây giờ đó lại trở thành lý do để cô ta thoát khỏi hiểm nghi, có lẽ cô ta đã đút lót hết rồi, hoàn hảo đến không chê
vào đâu được.
“Bà không quan tâm người mà cháu thuê có hợp pháp hay không, cháu cho bà một lý do đi, tại sao tự nhiên cháu
lại đi thăm dò Chức Nhi làm gì cơ chứ? Nó cũng đã bệnh mười mấy năm rồi, tại sao cháu lại cảm thấy nó đang giả


vờ bệnh?” Bà cụ Giang tức giận, hùng hổ dọa nạt: “Hơn nữa, cho dù là nó giả vờ đi chăng nữa thì cháu lại đang
toan tính gì hả?”
Giang Phù Ly tỏ vẻ oan ức: “Tại sao bà nội lại nghĩ như vậy ạ?” Cô ta nhìn Giang Chức rồi nói: “Nếu Chức Nhi
khỏe mạnh rồi thì tất nhiên là cháu muốn để cho cậu ấy đảm đương công việc của cháu, trong năm gia đình của
nhà họ Giang thì cổ phần của chú Ba là nhiều nhất, tất nhiên là phần đó cũng phải do Chức Nhi tiếp quản rồi, năng
lực của cháu có hạn cháu nên trông mong Chức Nhi khỏe lại, sớm vào công ty giúp cháu gánh vác trách nhiệm.”
Khua mỗi mùa mép, đúng là khua môi múa mép,
Bà cụ Giang than một câu: “Cháu nói đến cả người đã khuất thì bà còn biết nói gì nữa cơ chứ.” Có lẽ cũng không
điều tra ra được gì nữa đâu, cô cháu gái này của bà trước giờ làm việc vẫn luôn cẩn thận trót lọt.
Cô ta cười, nói đùa: “Bà nội, bà minh giám ạ.”
Nhà họ Giang có quá nhiều người thông minh rồi.
Nát bét hết cả.
Bà cụ Giang nhíu mày lại, bảo người làm châm thêm tách trà rồi nghỉ một lúc, thuận theo kế sách của cô ta để gây
khó dễ: “Nếu cháu đã nói năng lực của cháu có hạn, vậy thì giao chuyện của khách sạn cho Lâm Nhi quản lý đi, đợi
đến khi Chức Nhi khỏe lại thì cho nó tiếp quản.”
Giang Phù Ly nhanh chóng đồng ý: “Vâng, bà nội quyết định là được rồi ạ.”
Lần này không chịu cũng phải chịu thôi.
Khách sạn cũng không nhỏ, đủ để lột cô ta một lớp da ra rồi.
Còn chưa xong thì bà cụ Giang lại nói: “Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được, anh chị em nhà mình có nghi
ngờ gì mà không thể ba mặt một lời nói ra được chứ, cứ phải giở thủ đoạn sau lưng, sang phòng sách của bà quỳ đi,
tự kiểm điểm lại bản thân mình rồi mới được ra.”
Ra mặt cho Giang Chức nữa cơ.
Gia đình con cá con thứ của nhà họ Giang có một đống con trai cháu trai nhưng chỉ có một mình Giang Chức là
được bà cụ Giang xem như là báu vật trong lòng mình. Bàn tay buông thõng bên người của Giang Phù Ly khẽ nắm
chặt lại, nhưng cô ta vẫn nở nụ cười: “Vâng, cháu biết sai rồi ạ.” Ánh mắt ung dung thản nhiên liếc qua chiếc ghế
bập bênh. Mọi người trong phòng đều nín thở tập trung, chỉ có Giang Chức đang thờ ơ chơi đùa với cái lò sưởi tay
nhỏ.
Anh đúng là thủ khoa ngành đầu thai, bố của anh là Giang Duy Tuyên, là đứa con trai mà bà cụ thương yêu nhất,
chỉ có điều là số mệnh của ông ấy không tốt, đã mất sớm.
Khuôn mặt của anh hồng nhan họa thủy giống mẹ anh.
“Hôm nay mọi người đều có mặt đông đủ ở đây nên tôi nhắc nhở một câu, tôi không quan tâm đến những chuyện


trên lĩnh vực kinh doanh.” Chuyển chủ đề câu chuyện, bà cụ Giang nghiêm nghị nói: “Nhưng nếu có ai dám lén lút
giở ý đồ gì không nên có thì tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
Mấy người con cháu đều nhanh chóng nói vâng.
Bà cụ Giang mới chống gậy đứng dậy nói: “Chức Nhi, cháu theo bà đến đây.” “Khụ khụ khụ khụ…” Giang Chức uể
oải vươn vai, vừa đi vừa ho nhẹ, dáng vẻ ốm yếu bệnh tật, được người ta dìu đi.
Màn kịch này anh xem cho vui thôi, trận ầm ĩ nho nhỏ, không thương gân cũng không động cốt, chẳng thú vị gì cả.
Sau khi vào trong phòng ngủ, bà cụ Giang sai hết người làm ra ngoài rồi mới hỏi Giang Chức: “Có chuyện gì vậy
hả?”
Anh đi được vài bước thì hết sức lực nên tìm một chỗ để nằm xuống, hơi mệt nhọc nói: “Chuyện gì là chuyện gì?”
“Tại sao Phù Ly lại nghĩ rằng cháu giả vờ bệnh vậy?” “Vậy thì phải hỏi chị ta chứ.” Giang Chức hơi sốt nhẹ, hai má
ửng đỏ, hai mí mắt nặng trĩu: “Bà biết cháu có bệnh mà, chị ta cũng có bệnh đấy.”
“Bệnh gì?”
Anh Tâm bầm: “Bệnh đa nghi.”
Bà cụ Giang mắng anh không nghiêm chỉnh, nhưng cũng không hỏi tiếp nữa.
A Vãn đứng chờ ở ngoài cửa cảm thấy hơi chóng mặt, mâu thuẫn quá, sao anh cảm thấy bà cụ cưng chiều ông chủ
của mình như con mắt vậy, nhưng có vẻ như con mắt này không muốn ở trong hốc mắt ấy nhi.
Dù sao thì chính là cái cảm giác không nói rõ được.
Trong sảnh bên ngoài, mọi người đã tản đi gần hết rồi, Giang Phù Ly gọi Giang Hiếu Lâm lại.
“Anh họ đứng lại đã.”
Thái độ của Giang Hiếu Lâm lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”
Cô ta cười, tiến lên nói: “Không có chuyện gì, em chỉ tò mò là anh đã bố trí như thế nào mà tin tức lại nhanh nhạy
như vậy, bên phía cảnh sát vừa mới biết được trên mu bàn tay của hung thủ có vết cào thì anh đã thêm một cái cho
cấp dưới của em rồi.”
Để cô ta cũng dây vào vũng nước bẩn này.
Anh ta gặp phải rắc rối thì cũng phải tạo một cái rắc rối cho cho cô ta, như vậy thì bà cụ sẽ không chỉ chăm chăm
vào gia đình con cả của anh ta nữa, đúng là có họa cùng chịu.
Giang Hiếu Lâm đeo kính nên nhìn chín chắn nhã nhặn: “Họa từ miệng mà ra.” Anh ta nói với giọng điệu người
lớn, như đang khuyên nhủ cô ta: “Giang Phù Ly, không có chứng cứ thì nói chuyện phải cẩn thận đấy.” Con cáo già
này!
Giang Phù Ly cười: “Cảm ơn anh họ đã nhắc nhở.”


Giang Hiếu Lâm nói “khách sáo rồi”, rồi vẫy tay nói: “Đi quỳ đi, tự kiểm điểm xong rồi mới đến chỗ anh học hỏi
kinh nghiệm.”
“…”
Cô ta nghiến răng không nói gì.
Đợi Giang Hiếu Lâm ra ngoài rồi thì Lạc Thường Phương mới nói: “Chẳng phải cậu ta ghét cậu ẩm Chức hay sao?
Có ý gì đây? Sao lại chống đối con vậy?”
Cậu Lâm của nhà họ Giang vừa theo phe chính vừa theo phe tà.
Dường như phe cánh của anh ta sẽ thay đổi bất cứ lúc nào.
Giang Duy Lễ đứng dậy nhắc nhở một câu: “Phù Ly, đừng quá nóng vội.” Ông ta nhìn xung quanh thấy không có
ai mới nói: “Theo dõi sát Cận Tùng, nếu cậu ta dám nói bậy bạ…”
Nói đến đây là hiểu rồi.
Giang Phù Ly gật đầu ngầm hiểu.
Hôm nay Giang Chức phải ở lại nhà cũ, anh xem kịch bản được một lúc thì bị sao nhãng, xem không vào nữa, anh
lại nhớ Chu Từ Phưởng rồi.
Anh phát hiện ra một chuyện là từ khi cô gái này chạy lung tung trong tim anh thì anh không còn hào hứng với
chuyện gì khác nữa. Anh mò mẫm điện thoại, gửi tin nhắn thoại cho cô. “Chu Từ Phưởng.” Chu Từ Phưởng trả lời
anh bằng một dấu chấm câu.
Không gõ một chữ nào cho anh cá, Giang Chức hơi bất mãn: “Đang làm gì đó?”
Lúc này Chu Từ Phưởng mới trả lời lại hai chữ.
“Bày hàng.”
Bởi vì hôm nay Giang Chức phải ngủ lại ở nhà họ Giang, không cần cô “theo đuổi” nữa nên cô mới có thời gian
rảnh mà lái chiếc xe điện ba bánh của mình đi làm việc.
Đúng là không thể rảnh rỗi được một phút nào.
“Em lại đi dán kính cường lực à?”
“Ừm.”
Giang Chức không nhịn được mà nhớ đến cô: “Em không thể nghỉ ngơi một lúc sao?”
Chu Từ Phưởng trả lời lại: “.”


Lại là dấu chấm câu!
Anh có nhiều chuyện muốn nói với cô như vậy, còn cô thì không có chuyện gì để nói với anh sao?
Giang Chức cảm thấy cực kỳ khó chịu, anh và kịch bản lại thành một cục mới nhịn xuống, không trút giận vào cô:
“Bên ngoài có lạnh không?” “Không lạnh.” “Đợi ở dưới cầu đi.” Lúc này Chu Từ Phưởng mới gửi tin nhắn thoại
sang: “Anh đừng đến đây.” Cô không sợ lạnh nhưng Giang Chức thì yếu ớt lắm. Giang Chức nói với giọng điệu
ngang ngược: “Anh cứ muốn đi đây.”
Chu Từ Phưởng: “.”
Lại là dấu chấm câu.
Giang Chức càng ngày càng nhịn không nổi cái dấu chấm câu này nữa, nó khiến cho anh có cảm giác bị lạnh nhạt,
bị thờ ơ, không được cưng chiều, không được coi trọng: “Đừng gửi dấu chấm câu nữa, nếu sau này em không có gì
để nói thì cứ gửi cho anh một cái biểu tượng hôn ấy.”
Chu Từ Phưởng nhắn chữ qua: “Tôi không có biểu tượng cảm xúc.” “Em lên mạng tìm ấy.”
Được thôi.
Giang Chức tự tìm một cái rồi gửi cho cô.
“Gửi cho anh cái này nè.”
Có thể là cô thử làm một lúc nên mấy phút sau cô mới trả lời anh: “Tôi không biết làm.”
Trước giờ Chu Từ Phưởng chưa từng gửi biểu tượng cảm xúc, căn bản là không giao tiếp xã hội, đối với phần mềm
giao tiếp xã hội cũng dốt đặc cán mai, cô chỉ biết những thứ cơ bản nhất là gõ chữ và tin nhắn thoại mà thôi.
Cô chính là một người ngốc trong cuộc sống với chỉ số thông minh cao, phần mềm mà cô sử dụng tốt nhất đó chính
là đặt đồ ăn.
“Em ẩn vào cái biểu tượng cảm xúc rồi sau đó ấn thêm vào.” Giang Chức rất ngoan cố với cái biểu tượng hôn này:
“Gửi lại cho anh đi.”
Chu Từ Phưởng còn đang lần mò.
“Chu Từ Phưởng.”
“Um.”
“Biết làm chưa.”


“Biết rồi.”
“Gửi cho anh đi.”
Chu Từ Phường gửi biểu tượng hôn ấy cho anh.
Giang Chức chụp màn hình lại, tâm trạng vốn đang buồn bực được cô dỗ dành: “Đợi ở đó đi, bây giờ anh sẽ đến đó cho em hôn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom