• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (11 Viewers)

  • Chương 114

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


“Đợi ở đó đi, bây giờ anh sẽ đến đó cho em hôn.”
Chu Từ Phưởng: “.”
Lại là dấu chấm câu nữa.
Giang3 Chức lấy áo khoác, vừa đi ra ngoài vừa gửi tin nhắn thoại: “Đừng gửi dấu chấm câu.”
“Gửi biểu tượng cảm xúc cho 1anh.”
Chu Từ Phưởng, người mắc hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thời kỳ cuối, gửi một dấu chấm lửng.
G9iang Chức: …
Không lay động được cô gái nhà anh.
Lái xe từ nhà cũ nhà họ Giang đến cầu Bát Nhất mất hơn3 một tiếng đồng hồ, A Vãn là một người lái xe ổn định
nên lái rất chậm, Giang Chức chế nên đuổi anh ta ra khỏi ghế lái. <8br>
Kỹ thuật lái xe của Giang Chức giống như đang trôi nổi vậy.
Suýt nữa A Vãn đã nôn ra.
Nhưng mà họ đến thật không đúng lúc, từ xa đã nhìn thấy trước quầy hàng của Chu Từ Phưởng có một thanh niên
nhuộm tóc vàng, ăn mặc rất cợt nhả, trên tai còn đeo bông tai đen, nhìn rất lêu lổng. Thanh niên đầu vàng lêu lổng
cợt nhả đang cua Chu Từ Phưởng, cậu ta còn nở một nụ cười tự cho là đẹp trai ngút trời: “Có thể kết bạn WeChat
không? Lần sau anh sẽ đến chỗ em dán kính cường lực nữa.”
Với cải cấp độ như thế này thì cùng lắm là hàng đồng mà thôi.
Sau đó cậu ta gặp được vương giả Giang Chức.
Anh thong dong bước đến với mái tóc màu lam khỏi dạ quang: “Được thôi.” Anh lấy một chiếc khăn tay màu xanh
nhạt từ trong túi của chiếc áo khoác được may đo cao cấp ra, anh kể lên ghế rồi mới ngồi xuống, đuôi mắt đào hoa
khẽ nhướng lên hút hồn người khác, trong sát khí còn để lộ sự cao quý không nhuốm bụi trần: “Cứ trực tiếp tìm tôi,
tôi dán cho cậu.”
Thanh niên lêu lổng đầu vàng ngẩn ra, qua một hồi lâu mới lên tiếng, lắp bắp nói: “Anh, anh là ai vậy?” Sao lại thấy
hơi quen quen.
Giang Chức nhấc tay lên gõ xuống cái bàn nhỏ dán kính cường lực của Chu Từ Phưởng, chiếc đồng hồ trên cổ tay
đập vào góc bàn vang lên tiếng cạch cạch anh nói: “Tôi là bà chủ của quầy hàng này ”


Chiếc đồng hồ ấy có trị giá tám con số.
Thanh niên lêu lổng đầu vàng ấy chán nản bỏ đi. “Sao anh lại đến đây vậy?” Chu Từ Phưởng rất vui, hai mắt cong
lên.
Giang Chức cưa cẩm: “Đến cho em hôn đó.”
“.
Da mặt của Chu Từ Phưởng mỏng, sợ bị người khác nhìn thấy nên nhìn đông nhìn tây, còn chưa có tật đã bắt đầu
giật mình rồi. Trời còn chưa tối hẳn mà đã có nhiều người bày hàng ở đây, bên cạnh quầy hàng dán kính cường lực
là quầy nhỏ bán bún xào, chủ quầy hàng là một bác gái hơn năm mươi tuổi, bác ấy đã lặng lẽ nhìn Giang Chức một
hồi lâu: “Tiểu Chu, đây là bạn trai của cháu à?” “Tiểu Chu” vừa định giải thích…
Thì “bạn trai của Tiểu Chu” chân dài đã bước qua quầy hàng, đứng cạnh Chu Từ Phưởng: “Em ăn tối chưa?”
Chu Từ Phưởng nói chưa.
Mới hơn bốn giờ thôi.
“Anh đưa đến cho em này.” Giang Chức bảo A Vãn lấy hộp giữ nhiệt trong xe qua, tự dời ghế sang ngồi cạnh Chu
Từ Phưởng: “Em ăn cơm trước đi, anh sẽ giúp em trong quầy hàng”
A Vãn: “…” Đó là cơm tối mẹ anh ta chuẩn bị cho anh ta mà!
Tức quá đi!
Cuối cùng thì A Vãn vẫn nén đau đớn mà đưa hộp cơm tối của mình cho Chu Từ Phưởng.
Chu Từ Phưởng nói cảm ơn rồi ăn một miếng sườn heo, hỏi Giang Chức: “Anh biết dán không?” A Vãn ở bên cạnh
nhìn sườn heo mà tim đang rỉ máu. Tóc của Giang Chức tung bay trước gió: “Cái này có gì đâu mà khó chứ.” Mười
lăm phút sau thì vị khách đầu tiên đến.
Vị khách này chọn miếng dán bằng thủy tinh công nghiệp hai mươi tệ.
Giang Chức rất có dáng dấp mà xé miếng dán trên điện thoại của khách ra, sau đó lấy miếng vải bông nhỏ thẩm ít
nước lau chùi sạch sẽ, rồi dán miếng dán thủy tinh công nghiệp lên… “E!”
Vị khách này là một ông chủ cao lớn khoảng ba bốn mươi tuổi, thân hình rất cường tráng, nhìn có vẻ như không tốt
tính cho lắm.
“Cái cậu này dán sao vậy hả, cả cái màn hình toàn là bọt khí!” “Dán lệch rồi!”
“Rốt cuộc cậu có biết làm không vậy hả?”
Giang Chức: “…” Nếu không có Chu Từ Phưởng ngồi bên cạnh thì anh đã ném người đàn ông này xuống con sông
phía sau rồi.
Anh tháo ra dán lại.
“Lại dán lệch nữa!”
“Bên dưới còn một cái bọt khí nữa.” “Cậu cạo như thế này thì điện thoại của tôi hư mất.” Giang Chức: “…”
Cách!
Ném điện thoại đi.
Vị khách đó liền im lặng.
“Cạo hư rồi thì ông đây đền cho một xe.” Giang Chức đá cái bàn nhỏ, đôi mắt hoa đào lạnh lùng nhìn lên: “Im được
chưa?”
Vị khách: “…”
Khắp cái Thủ đô này đều là ông lớn cả.
Nhìn cách ăn mặc này, nhìn cái khí chất này… có thể là một ông lớn thật, vị khách đó không nói gì nữa, nhìn bọt khỉ
đầy màn hình, trong lòng vụt qua chữ đcm.
Chu Từ Phưởng cũng nhìn thấy bọt khí nên nói: “Để tôi làm cho.”
Giang Chức còn đang dùng miếng sắt cạo bọt khí trên màn hình ra: “Em ăn cơm đi.” Cô nhanh chóng lùa vài đũa
rồi nói: “Tôi ăn xong rồi.”
“Em chờ anh dán không tốt sao?” Nói xong anh liền dùng sức cạo một cái.
Trên miếng dán điện thoại lập tức có một vết xước rất lớn.
Vị khách ấy:“…”
Nếu còn cao nữa thì không biết màn hình còn chịu được không nữa, chữ đcm trong lòng càng vụt qua nhanh hơn.
“Này.” Vị khách đó lấy tờ hai mươi tệ từ trong ví tiền ra rồi đặt lên bàn: “Tôi không dán nữa.” Sau đó nhặt chiếc
điện thoại đầy bọt khí và vết xước lên rồi đi mất. Giang Chức không quan tâm, đưa hai mươi tệ đó cho Chu Từ
Phưởng: “Nói đi, có phải em chê anh dán không tốt không?” Anh bực dọc nói: “Anh còn kiếm tiền cho em nữa nè.”
Chu Từ Phưởng nói không phải: “Tay của anh bị lạnh đến đỏ lên rồi này.”
Đau lòng cho anh kìa.
Giang Chức ngửa đầu cười, nhét tiền vào túi áo của cô rồi đưa hai tay bị lạnh đỏ lên đến trước mặt của cô, hôm nay
trời âm u nhưng trong mắt của anh toàn là ánh sáng: “Vậy em làm ấm tay cho anh đi.”
Nhiệt độ ngoài trời đang âm độ nên rất lạnh.
Chu Từ Phưởng xoay người lấy hai cái thùng lớn chứa hàng rồi vùi đầu lục tung lên, tìm được vài miếng giữ nhiệt
mấy hôm trước mua thừa, cô xé một miếng ra, cách lớp áo mà dán lên cánh tay của Giang Chức, lại xé thêm một
miếng dán vào cánh tay còn lại của anh, dán ngay ngắn, trái phải đối xứng nhau.


Giang Chức: “..”
Sau đó Chu Từ Phường kéo tay áo của Giang Chức xuống, chỉnh lại rồi nhìn anh thì phát hiện: “Mặt của anh cũng bị lạnh đỏ lên rồi
kìa.”
Mặt thì không thể dán miếng giữ nhiệt lên được đúng không.
Giang Chức sáp khuôn mặt xinh đẹp của mình đến gần: “Em làm ấm cho anh là được rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom