• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (7 Viewers)

  • Chương 115

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Chu Từ Phưởng ngẩn ra nhìn anh vài giây rồi sau đó bừng tỉnh, cô đứng dậy đi đến chiếc xe điện ba bánh lấy nón
bảo hiểm màu vàng chỉ để lộ ha3i con mắt, lập tức đội lên cho Giang Chức: “Như vậy thì gió sẽ không thổi vào
được nữa.”
Giang Chức: “…” Anh đã thích sinh vật gì 1vậy nè?
A Vãn lắc đầu, không nỡ nhìn thẳng.
Bác gái quầy bún xào bên cạnh cũng không xem nổi nữa: “Tiểu Chu à.” Tiểu Chu qua9y đầu lại: “Dạ?”
Bác gái bán bún xào hỏi: “Bạn trai cháu làm nghề gì vậy?”
Chu Từ Phưởng nói với giọng điệu cực kỳ tự hào: “3Anh ấy quay phim ạ.” ồ, giờ cô mới phản ứng lại, đỏ mặt giải
thích: “Anh ấy không phải là bạn trai của cháu đầu ạ.”
Bác gái bán bún 8xào lại nhìn sang Giang Chức.
Càng nhìn càng cảm thấy cậu này không bằng cháu trai nhà mình, bà muốn giới thiệu cháu trai của mình cho Tiểu
Chu, dù sao thì Tiểu Chu là cô gái chịu thương chịu khó nhất con phố này, có rất nhiều chủ quầy hàng muốn giới
thiệu họ hàng cho Tiểu Chu.
Lại nhìn sang cậu bạn trai của Tiểu Chu…
Đầu nhuộm màu xanh, vừa nhìn đã biết không phải là một chàng trai nghiêm chỉnh gì rồi, có lẽ là diễn viên không
có tiếng tăm, không có tích sự gì mà còn suốt ngày mặc đồ hàng hiệu, không chừng còn muốn Tiểu Chu kiếm tiền
nuôi nữa.
Bác gái bán bún xào suy diễn xong một triệu chữ thì than thở một câu: “Hai người đến với nhau thì điều quan trọng
nhất chính sự ổn định.”
Chu Từ Phưởng nghe không hiểu nhưng vẫn ồ một tiếng.
“Còn nữa, vẻ bề ngoài của đàn ông là thứ yếu.” Lời nói của bác gái bún xào có ý sâu xa: “Phải có lòng cầu tiến mới
được.” Chu Từ Phưởng tiếp tục “ô” rồi hỏi Giang Chức: “Anh còn lạnh không?”
Giang Chức nói không lạnh, vừa nói xong thì liên họ.
Bác gái bủn xào lại thêm một câu: “Bạn trai của cháu đúng là kiêu kì.”
Câu này thì Chu Từ Phưởng hiểu được, cô không vui nói: “Chỉ là sức khỏe của anh ấy không tốt.” Cho dù là kiêu kì
thì cũng không được để người khác nói này nói nọ


“Đàn ông con trai mà yếu ớt như vậy thì không được đâu.”
Chu Từ Phưởng không muốn để ý đến bà ta nữa, cô vuốt lưng cho Giang Chức, đợi khi anh hết họ mới nói: “Bên
đó có bản túi giữ nhiệt, anh ở đây đợi tôi, tôi đi mua cho anh.” Giang Chức đội mũ bảo hiểm màu vàng: “Ừm.”
Chu Từ Phưởng chạy đi mua túi giữ nhiệt rồi. Giang Chức cởi mũ bảo hiểm ra, vuốt tóc vài cái nói: “A Vãn.” Giọng
nói không còn ngoan ngoãn như khi ở trước mặt Chu Từ Phưởng nữa.
A Vãn bước đến: “Ông chủ.”
“Anh đi liên hệ hỏi thử xem có bán miếng đất dưới chân tôi không?”
A Vãn bèn hỏi: “Cậu mua mất làm gì vậy?” “Xây một cửa hàng cho Chu Từ Phưởng.” Đôi mắt hoa đào của Giang
Chức khẽ híp lại, như có như không mà liếc sang quầy hàng bún xào kia: “Sẵn tiện chấn chỉnh lại con phố này.”
Dặn dò xong, anh tựa lên chiếc bàn nhỏ dán kính cường lực, một tay chống cằm, gọi điện thoại cho Tiết Bảo Di:
“Dán kính cường lực không?” Đôi chân của anh dài nên không biết phải đặt đầu, bèn vắt xuyên qua cái bàn.
A Vãn trả lời lại bằng động tác tay OK, sau đó xoay đầu lại “than phiền”: “ y, ông chủ của tôi ấy à, chỉ có tiền là
nhiều.”
Bác gái: “…” A Vãn bước đến trước quầy hàng, thân hình của anh ta cao lớn nên đã chặn hết nửa quầy hàng nhỏ,
anh ta tiếp tục “than phiền”: “Đúng rồi, người cũng kiêu kì nữa, bị gió thổi ở đâu thì xây nhà ở đó, đúng là đồ kiêu
kì mà!”
Bác gái: “…”
A Vãn lấy chìa khóa xe từ trong túi áo ra rồi cầm trong tay chơi: “Những yếu ớt như vậy nên bà cụ trong nhà đã xây
mấy cái phòng thí nghiệm điều trị, cũng nhận thầu luôn vài bệnh viện để nuôi cậu ấy.”
Biết cái chìa khóa xe này chứ.
Bác gái: “…”
A Vãn dùng chìa khoá ngoáy tai: “Cậu ấy còn không chịu cầu tiến đầu, suốt ngày cứ quay hết cái này đến cái kia,
không có việc gì lại ra nước ngoài dạo quanh liên hoan phim, đúng là chẳng làm gì đến nơi đến chốn.”
Tuy ông chủ nhà mình thật sự rất đáng ghét.
Nhưng nói thế nào đi nữa cũng là ông chủ của mình, ăn lộc của vua thì phải trung thành hết lòng hết dạ, Lâm Vãn
Vãn cũng là người coi trọng khí tiết với vinh nhục” mà.
(*) Khí tiết là chỉ khí kiên cường trong việc bảo vệ giá trị và danh dự của mình; Vinh nhục là vinh quang và nhục
nhã.
Anh ta có thể ghét bỏ, nhưng người khác có thể sao?
Không thể:


A Vãn thở dài thườn thượt: “Hậy, nếu lại không quay phim cho tử tế, ông chủ của tôi phải về nhà thừa kế tài sản
hàng tỷ thôi.”
Bác gái bán bún xào: “…”
Sắc mặt bác gái hết trắng lại xanh, cuối cùng đành miễn cưỡng nở nụ cười hiền lành gần gũi”: “Bạn trai của Tiểu
Chu à, ăn cháo không?”
Bạn trai của Tiểu Chu đang gọi điện, nói mấy câu như: “Đến quầy của Chu Từ Phưởng lấy hàng, tuỳ tiện hét giá,
muốn bao nhiêu tiền thì cứ tìm tôi.” Nói dứt câu đấy, anh mới đưa mắt nhìn sang quầy bún xào: “Không cần đầu,
cảm ơn.”
Lời nói với hành động như thế này… Càng nhìn càng thấy nguy hiểm.
A Vãn nằm chắc mọi cơ hội để đáp trả: “Bác thấy đó, cậu ấy yếu ớt làm sao, dạ dày được của ngon vật lạ nuôi đến
điều luôn rồi, không thể ăn uống lung tung, khác với cháu.” Sau đó anh ta chuyển hướng ngay: “Bác gái, cho cháu
một bát bún gạo nhé.” Bác gái bán bún xào còn đang chìm trong sợ hãi vì “con phố này bị bạn trai của Tiểu Chu
mua đứt, có khả năng quầy bán cũng sắp dẹp luôn”: “… Ờ.”
A Vãn chợt nghĩ đến phần cơm sườn của mình bị cô Chu dán kính cường lực ăn mất, bây giờ anh ta rất đói: “Có thể
thêm trứng gà không ạ?”
“Được chứ.” “Vậy cho cháu bốn trứng ốp la.”
“Được.”
Sau cùng, bác gái bán bún xào làm cho A Vãn một phần bún dành cho ba người ăn, bỏ thêm hai muôi thịt lợn, một
muôi gà xé phay, hơn nữa còn khăng khăng không chịu lấy tiền. A Vãn ăn đến mức phải gọi là sảng khoái, mồm
ngậm đầy trứng gà, quay đầu nhìn thấy Chu Từ Phưởng đang chạy chầm chậm về: “Ông chủ, bà chủ nhỏ về rồi.”
Có thể thấy Giang Chức vui mừng với cách gọi này, cười đến độ ánh mắt đong đầy sắc xuân.
Chu Từ Phưởng chạy đến, túi sưởi ấm tay được cô bọc trong người. Đợi đến trước mặt Giang Chức, cô mới lấy
chiếc túi sưởi ấm được giấu dưới lớp quần áo và đưa cho anh: “Đã sạc điện đầy đủ rồi, anh ôm đi.”
Đôi mắt Giang Chức càng ngập tràn sắc xuân hơn nữa.
Cô gái nhỏ của anh rất biết thương người.
“Tiểu Chu à.”
Bác gái bán bún xào ở quầy kể bên đột nhiên giơ ngón cái với Chu Từ Phưởng: “Bạn trai của cháu được lắm đó.”
Chu Từ Phưởng ngơ ngác giây lát, sau đó cô sờ vành tại đang nóng dần lên của mình, len lén liếc nhìn Giang Chức
rồi thầm thì cực nhỏ: “Không phải bạn trai mà.”
Bác gái bán bún xào siết hai nắm tay, làm động tác tiếp sức động viên: “Phải nắm chắc nha cháu, cố lên!”
Chu Từ Phưởng: “…”
Bác gái này lạ ghê


Hôm nay có nhiều người kỳ lạ làm sao.
Khách hàng mới đến là một chàng trai trẻ, hắn là chạy một mạch đến đây nên anh ta còn đang thở hồng hộc, trán
nhễ nhại mồ hôi: “Có dán kính cường lực không?”
“Có dán.” Chu Từ Phưởng hỏi khách: “Anh muốn dán loại nào?”
Khách hàng nói: “Loại nào cũng được.”


Chu Từ Phưởng bèn chọn loại kính cường lực cho anh ta.
Sau khi cô dán xong, khách hàng lại hỏi: “Có bán ốp điện thoại không?”
“Co.”
“Bán cho tôi mười cái.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom