• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (10 Viewers)

  • Chương 116

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Phía bên này, anh chàng Giang Chức không làm gì đến nơi đến chốn – mỏng manh yếu đuối không biết vươn lên –
không quay phim tử tế thì phải về 3thừa kế tài sản hàng tỷ – hơi ngước mắt lên.
Hình như giọng của khách hàng hơi run: “Hai mươi cái nhé?”
“Khụ khụ khụ khụ khụ.1..”
Giang Chức ho khan.
Chu Từ Phưởng lập tức quay đầu, lo âu nhìn anh.
Giang Chức vỗ về, xoa đầu cô gái nhỏ.
Bấy giờ khách hàng chợt sửa lời: “Bốn mươi cái!”
“Loại ốp điện thoại của anh không có nhiều hàng như vậy.” Chu Từ Phưởng nói.
Khách hàng quét mã trả tiền ngay: “Loại nào cũng được.”
Hơn mười phút sau, lại có thêm một khách hàng kỳ lạ đến đây.
Mặc ve8st mang giày da, giống như người trí thức làm việc ở các công ty lớn. Anh ta xách theo chiếc túi khá to,
trong đó toàn là di động, anh ta đổ tất cả lên bàn.
“Dán kính cường lực.”
Chu Từ Phưởng hết hồn: “Dán hết sao?”
“Ừ, dán hết.” Anh ta lại hỏi: “Với lại có bán ốp điện thoại không?”
“Có.”
“Bản cho tám mươi cái, tuỳ tiện chọn loại ốp, ốp điện thoại là được.”
Chu Từ Phưởng: “…”
Cô mất hơn hai mươi phút mới dán xong. Đợi người nọ đi rồi, cô nói với di động: “Người này có nhiều di động
thật.”
Giang Chức ngồi sát bên cạnh cô, không ngại xung quanh dơ bẩn, anh cứ ôm túi sưởi ấm tay và đội mũ bảo hiểm,
một lòng đợi Chu Từ Phưởng dán kính cường lực kiếm tiền, trồng cực kỳ ngoan ngoãn. Anh hỏi cô: “Sao thế?”
“Có phải anh ta là tên trộm di động không?”


Giang Chức: “…”
Tiết Bảo Di tìm loại người gì thế này! Chu Từ Phưởng rối rắm: “Chúng ta có nên báo cảnh sát không?”
Giang Chức: “Có thể là anh ta chuyên bán điện thoại di động cũ.”
Vậy thì không cần báo cảnh sát nữa.
Ting.
Chu Từ Phưởng nhận được tin nhắn từ WeChat, cô ấn vào xem sao,
Giang Chức hỏi: “Ai tìm em thế?”
“Anh Tiết Bảo Di, anh ta tìm tôi để mua ốp điện thoại.” Cô đọc xong tin nhắn rồi nhét di động vào túi, nét mặt vô
cùng vui vẻ: “Hôm nay tôi bán hàng lời được nhiều tiền, Giang Chức, tôi mời anh ăn thạch trái cây
nhé.”
Tại sao lại là thạch trái cây?
Gần đây Chu Từ Phưởng thích ăn thạch trái cây, cảm thấy thạch trái cây vị dâu là món ăn vặt ngon tuyệt, giống
như kẹo dẻo vậy. Vì hôm nay “buôn bán quá lời” nên cô thu dọn quầy sớm, dẫn Giang Chức đi mua hai túi thạch
trái cây khá lớn. Giang Chức đưa cô về nhà, cô ngồi trong xe ăn suốt đoạn đường.
Trong xe Giang Chức chất đầy những món được làm từ tinh bột, ngoài ra có cả kẹo dẻo và sữa tươi.
Chu Từ Phưởng ôm hộp thạch trái cây, ăn đến ngất ngây. Giang Chức buồn cười: “Thích thế à?”
Cô gật đầu, cắn miếng thạch trái cây vị dâu, đôi mắt híp lại như vầng trăng non: “Trước đây tôi chưa từng ăn.” “Bố
mẹ không mua cho em sao?” Đôi mắt híp lại như vầng trăng non của cô từ từ cụp xuống, cô không nói gì, hơn nữa
còn bất cẩn không giữ chặt hộp nhựa đựng thạch trái cây, khiển số thạch ấy rơi xuống ghế xe.
“Xin lỗi, làm bẩn xe anh rồi.” Cô nhặt lên.
Giang Chức nắm lấy tay cô rồi lau tay cho cô trước, mặc kệ ghế xe: “Sau này tôi mua cho em.” Anh xoa đầu cô:
“Còn món nào chưa ăn, em cứ nói với tôi, tôi sẽ mua hết cho em.”
Cô ngẩng đầu lên và nở nụ cười, không còn sự mất mát thất vọng, cô cười đến mức cực kỳ ngốc nghếch.
Giang Chức bóc miếng thạch trái cây khác và đưa đến tận miệng cô, cái miệng nhỏ của cô cắn lấy nó.
“Ngọt không?”
“Ngọt.”
Anh dịch lại gần, cắn nhẹ môi cô: “Ngọt lắm đấy.” Nước thạch trái cây rỉ ra từ miệng Chu Từ Phưởng: “…”


Mặt cô đỏ tới mang tai, nghệt ra như ngỗng, khóe miệng còn vương nước thạch trái cây li ti. “Lại phát sốt à?” Dứt lời, Giang Chức
liếm sạch những chấm nước li ti bên khóe miệng cố, mặt anh đỏ bừng, vành mắt cũng đó nhưng ánh mắt không hề trốn tránh mà cứ
nhìn Chu Từ Phưởng, sau đó anh đưa tay phủ lên trán cô.
Đúng vậy, lại sốt rồi.
Chu Từ Phưởng hồn vía lên mây rất lâu mới chịu quay về thân thể, cô luống cuống lấy hai miếng thạch trái cây vị dâu rồi dúi vào tay
Giang Chức: “Cho anh ăn nè.”


Sau đó cô đầy củửa xe ra rồi chạy chầm chậm vào nhà. Vừa vào nhà, cô bắt đầu điên cuồng nhảy tưng tưng, nhảy lên nhảy xuống như
một cơn gió.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom