• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (11 Viewers)

  • Chương 117

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Nhảy đủ rồi thì thở hồng hộc như cún vài phút, tiếp theo cô mới ngồi nghệt mặt trước bàn máy tính. Cơn sốt chưa
giảm, mặt3 đỏ đến tận mang tai, cô thật sự không thoải mái, hít thở không thông nên uống vài hộp sữa tươi.
Bây giờ Sương G1iang tìm cô.
“Tôi điều tra được từ đội Trinh sát Hình sự, Giang Hiếu Lâm có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường, t9ạm thời loại
khỏi tình nghi. Tôi cũng điều tra người làm chứng cho anh ta là Đường Tưởng, quan hệ của họ không tốt, khả
3năng làm chứng giả không cao. Mặt khác, trong số ba người bị tình nghi, Hàn Phong với Lạc Thường Đức làm
chứng cho nhau,8 tôi cảm thấy rất đáng ngờ.”
Chu Từ Phưởng mở hộp sữa thứ tự: “Tối nay tôi đến nhà họ Lạc.”
“Đi tìm đồng hồ đeo tay à?”
Trước mắt chỉ còn lại manh mối này.
Chu Từ Phưởng gật đầu: “Ừ.” Cô lại bóc một viên thạch trái cây.
Sương Giang không hỏi nhiều, nhanh chóng đáp lại: “Tôi giúp cô sắp xếp đường đi nước bước.”
Chu Từ Phưởng đáp ừ, ném đồ khiến nó bay theo đường vòng cung vào thùng rác. Cô vốn định ném hộp sữa tươi
đã uống hết, nhưng trong lòng không yên nên ném không trúng. Chu Từ Phưởng đứng dậy nhặt rác, đột nhiên cô
cúi đầu xuống và nói: “Sương Giang, tôi không muốn mua Nguyệt Lượng Loan nữa.”
Sương Giang gửi dấu chấm hỏi.
Chu Từ Phưởng ngồi lại trước máy tính, ăn thạch trái cây rồi nói: “Tiền của tôi phải để dành để nuôi Giang Chức.”
Sương Giang gửi dấu chấm than.
Đêm nay, mặt trăng khuyết thành hình bán nguyệt, gió thổi qua khiến bóng cây loang lổ nhẹ nhàng đong đưa.
Nhà họ Lạc sống trong ngôi biệt thự đơn lập*. Ban đêm nơi này rất yên tĩnh, gió thổi tuyết lay, vi vu rì rào, những
chiếc lá khô từ cây Hải Đường Tứ Quý rơi xuống mặt đất, bay đến bay đi.
(*) Biệt thự đơn lập là biệt thự có kiến trúc độc lập, hình khối riêng biệt tạo thành một tổng thể hoàn chỉnh. Bốn mặt
biệt thự đều có mặt thoáng nhất định.
Nếu lắng tai nghe thì sẽ nghe được tiếng nói trong sân nhà, cô Hai nhà họ Lạc đang đứng bên ngoài nghe điện


thoại.
“Tiêu Vân Sinh có đi hay không?”
Đối phương nói không đi.
Lạc Dĩnh Hoà mất hứng ngay tức thì: “Thế thôi, tôi cũng không đi.”
Đôi bên trò chuyện vài câu, chủ đề lại thay đổi.
“Kịch bản cũng được, người đại diện của tôi đang bàn bạc.”
Đầu dây bên kia nói gì đó
Lạc Dinh Hoà cười nhẹ: “Đương nhiên là nữ chính, tôi mà lại đi làm nữ phụ cho người ta à?” “Phương Lý Tưởng là
ai?”
Phương Lý Tưởng là người mới ra mắt gần đây, chưa có tác phẩm mà đã nổi tiếng rồi, tài nguyên không tệ, ghi hình
vài tiết mục giải trí, đề tài thảo luận có độ phổ biến cực cao.
Hình như Bảo Quang đang nâng đỡ cô ấy.
Bạn bè đã nói thế, nhưng Lạc Dinh Hoà lại không để bụng, cô ta cười khinh bỉ: “Chức nữ lang thì thế nào, cô ta có
thể sánh với tôi à?”
Bạn bè hùa theo, đương nhiên không thể so sánh, Lạc Dĩnh Hoà là công chúa của Thiên Tinh, sau lưng có toàn bộ
Lạc thị.
Lúc này đây, người trong nhà gọi:
“Dĩnh Hòa.”
“Dĩnh Hòa.”
Mẹ của Lạc Dĩnh Hoà – Từ Uẩn Từ đang gọi cô ta.
Cô ta cúp máy: “Con đến ngay đây!”
Chu Từ Phưởng thấy cô ta đã chạy đi, cô nhảy lên ban công tầng hai của căn phòng kế bên biệt thự. Ở khoảng cách
hơn mười mét, cô vẫn nghe được cuộc trò chuyện giữa Lạc Dĩnh Hoà với mẹ cô ta.
“Thanh Hoà đâu? Nó đã về chưa?”
“Ở gara ạ.” “Mẹ hầm canh, còn gọi nó đến uống đi.”
“Con không gọi, chị ấy nói rồi, bảo chúng ta đừng quấy rầy chị ấy. Vừa về nhà đã khoá gara, chẳng biết đang giở
trò thần kinh gì.”
Chu Từ Phưởng tập trung lắng nghe một lát rồi không nghe nữa


Kỳ lạ, hôm nay nhà họ Lạc yên tĩnh quá mức.
“A Phưởng.”
Chu Từ Phưởng điều chỉnh tai nghe: “Ừ.”
Sương Giáng dùng máy chuyển đổi giọng nói: “Phải huỷ bỏ hành động ngay lập tức.”
“Sao thế?”
“Máy tính bị kẻ khác xâm nhập, có khả năng hành tung của cô bị lộ rồi.” Sương Giang thúc giục: “Cô mau ra đây,
tôi sợ có kẻ phục kích.”
“Được.”
Chu Từ Phưởng không hề chần chừ, chuẩn bị rút lui.
Nhưng lúc này đây, cánh cửa phòng vang lên tiếng ken két, nó bị gió thổi nên mở ra. Ánh đèn đường ngang với
ban công tầng hai, tia sáng lọt vào, soi rõ cánh cửa ấy.
Trên cửa khắc hình con mèo mướp mập ú, không biết dùng gì để khắc nên và khắc bao lâu, vết khắc sâu hoắm, có
vẻ cũ lắm rồi.
Giống như đứa trẻ vẽ nguệch ngoạc, hình vẽ cũng không sinh động.
Quá kỳ lạ, Chu Từ Phưởng nhìn thoáng qua, sau đó không thể nào dời ánh mắt, ma xui quỷ khiến đi đến gần căn
phòng.
Cánh cửa gỗ cũ mèm bị gió thổi trúng vang lên tiếng kẽo kẹt, cô đứng trước cửa, nhìn hình con mèo mướp một lát
rồi tự tay đẩy cửa ra, đèn đường và ánh trăng cùng nhau chiếu vào. Bên trong trống huơ trống hoác, chỉ có một
chiếc giường gỗ và một cái bàn, chúng đều cũ mèm. Trừ những thứ này ra thì chẳng còn gì cả, ngoài ra trong phòng
không hề dính mạng nhện.
Cô bật đèn, căn phòng lập tức sáng lên.
b, thì ra phần đầu chiếc giường gỗ này cũng được khắc hình này hình họ, không phải mèo mướp mà là… Hẳn là bé
trai, trên đầu có ba sợi tóc.
Tay nghề kém cỏi làm sao.
Chu Từ Phưởng định chạy gần đến xem, tự dưng hình ảnh từ đầu đập vào đầu cô.
Chính là nơi đây, trên chiếc giường này, có một đứa trẻ gầy tong ốm yếu rúc mình trong góc, đôi mắt đỏ bừng.
Người đàn bà ngồi trước giường, nói chuyện mà không hề ngoảnh đầu lại.


“Không được nói chuyện với bất cứ ai, biết chưa?”
Đứa trẻ này khoảng năm sáu tuổi, trông rất nhỏ. Bởi vì gầy yếu nên đôi mắt nó đặc biệt to, hơn nữa còn để đầu trọc
lóc, mặc bộ đồ không vừa người, trùm kín từ đầu đến chân.
Nó hỏi người đàn bà: “Tại… tại sao?”
Nói chuyện cũng không lưu loát.
Nó cứ thốt ra từng chữ “Con không phải người câm.”
“Con là đứa câm!”
Nó đỏ mắt, không nén nồi nước mắt: “Con… không… phải.”
độ tuổi này, giọng của trẻ con thường êm ái nhẹ nhàng.
Nhưng nó thì không, hình như do chưa từng mở miệng nên giọng nó khàn khàn, nhưng nếu lắng nghe thì có thể
nghe được đó là giọng trẻ con non nớt.
Nó sợ hãi, ôm nỗi khủng hoảng sợ sệt đối với thế giới này.
Nó bắt lấy tay áo của người đàn bà, dè dặt lôi kéo: “Di Tú, con biết nói mà, con có thể học, con không cần người
khác dạy mình học đầu.”


Nó cho rằng di Tú sẽ khen nó.
Bởi vì chưa từng có ai dạy nó nói chuyện, mà nó đã học được rồi,
Người đàn bà hung hăng hất tay nó ra, nổi nóng với nó: “Nếu để bọn họ biết con là bé gái thì sẽ giết chết con, con còn muốn mở
miệng nữa không?”
b, thì ra đứa trẻ trọc đầu này là bé gái.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom