• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (7 Viewers)

  • Chương 118

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Nô nức nở gật đầu, không dám khóc thành tiếng, cơ thể nho nhỏ không ngừng run rẩy: “Con biết rồi.”
“Sau này không được n3ói chuyện nữa…”
Giống như bộ phim xưa, cảnh này vừa qua lại có cảnh khác ập đến.
Đứa trẻ trọc đầu đã biến thà1nh cậu bé nhỏ Xíu gầy trơ xương, không những gầy như cò ma mà còn lùn tản. Nó lôi
kéo một bé trai khá đẹp vào căn phòng này, bé9 trai cao hơn nó nhiều, làn da trắng bệch, hơn nữa còn đang ho
khan.
Nó giúp bé trai thở đều, sau đó nhón chân lên, lén3 nói với bé trai: “Cậu phải trốn đi, bọn họ cho cậu uống thuốc
đấy, họ đều là người xấu.”
Vì quả lâu không mở miệng nói8, nên giọng của nó ồm ồm khàn đặc. Bé trai vô cùng ngạc nhiên: “Cậu có thể nói
sao?” Nó không trả lời mà lật chiếc gối rách nát của mình lên, lục một viên thuốc từ trong đó ra, sau đó chạy đến
trước mặt bé trai và đưa viên thuốc cho đối phương.
Nó nói: “Cậu nuốt cái này đi, cái này không có độc.”
Dây thanh quản của nó rất lạ, phát ra âm thanh cũng không được bình thường.
Râm!
Chu Từ Phưởng lảo đảo không vững, cô va vào góc bàn, hình ảnh trước mắt bỗng chốc rạn nứt theo tiếng va chạm.
Chúng nó ập đến đầu cô, không ngừng va vào nhau khiến đầu cô đau như muốn nứt ra. Từng mẩu ký ức đứt
quãng quấy cho suy nghĩ của cô long trời lở đất, sau đó tan thành mây khói, như thể chỉ trong chớp mắt, trí nhớ của
cô cực tốt thế mà lại không nhớ nổi hình ảnh người vừa rồi, chỉ còn tiếng nói mơ hồ quanh quẩn bên tai.
Đứa trẻ này là ai?
Ảo giác sao?
Thình lình có người hét lên ở tầng dưới: “Tiếng gì đó?”
“Hình như ở trên tầng.”
Chu Từ Phưởng không thèm quan tâm, cô nhảy qua cửa sổ, vừa đáp đất thì có tiếng nói vang lên trong tai nghe.
“A Phương, có biển!”


“Mau chạy đi!” Chu Từ Phưởng tháo tai nghe, lắng nghe tiếng động thật kỹ.
Có tiếng bước chân, ngoài ra có cả tiếng bánh xe lăn nghiền từ xa đến gần, ngày càng rõ ràng.
“Bao vây.”
Đó là tiếng của Lạc Thanh Hoà: “Không được để lọt bất cứ con ruồi nào.”
Chu Từ Phưởng nhìn theo nơi phát ra tiếng nói. Thị lực của cô siêu tốt nên có thể nhìn thấy gara nhà họ Lạc cách
mình hơn ba trăm mét, cửa cuốn ở nơi đây đột ngột mở toang, bảy tám chiếc xe việt dã chạy ra.
Lạc Thanh Hoà này khôn khéo đến độ khiến người ta chán ghét. Chu Từ Phưởng vốn định chạy trốn, nhưng đột
nhiên cô không muốn thế nữa, cô muốn dạy cho người phụ nữ này một bài học. “Z đúng không?” Lạc Thanh Hoà
từ gara bước đến, cô ta mặc chiếc đầm màu xanh nhạt: “Đợi cô lâu lắm rồi.”
Chu Từ Phưởng mặc đồ đen, đứng ngay dưới ánh đèn đường, bóng tối từ chiếc mũ lưỡi trai đã che đi đôi mắt cô:
“Cô điều tra tội à?”
Tìm đến tận Sương Giang, hắn là điều tra lâu lắm rồi. Thảo nào Lý Tưởng nói với mình, người nhà họ Lạc toàn là
chó, cắn mãi không chịu nhả. Lạc Thanh Hoà vén phần tóc bên tai, cô ta không đến gần, chỉ đứng từ xa mà nhìn
Chu Từ Phưởng: “Chơi với loại người như cô, sao có thể không chuẩn bị gì chứ.”
Cô ta điều tra người này rất lâu, biết nhà họ Giang thuê cô, đồng thời cũng biết cô có năng lực đến đâu. Từ khi nhà
họ Giang bắt đầu lập hồ sơ điều tra vụ án, Lạc Thanh Hoà đã đợi cô, tốt nhất là cô tự tìm đến tận cửa, cô ta muốn
gặp mặt người chạy việc vặt này lâu lắm rồi.
Quả nhiên cô thay mặt nhà họ Giang đến tận đây.
“Ai thuê cô tới? Giang Chức hay bà cụ Giang?”
Giang Chức rơi xuống nước, người nhà họ Lạc bị tình nghi, chắc chắn cô đi chuyển này để thay nhà họ Giang chạy
việc. Chu Từ Phưởng không lên tiếng.
Lạc Thanh Hoà cũng không gấp, cô ta huơ tay, ra hiệu cho mấy chiếc xe việt dã chạy đến gần: “Bọn họ nói cô có thể
lên trời xuống đất. Ngày hôm nay, tôi muốn xem thử cố làm thế nào để lên trời, làm thế nào xuống đất được.”
Bọn họ là ai? Chính là hai mươi mấy tên ngồi trong xe việt dã.
Chu Từ Phưởng liếc nhìn logo dán trên xe, thì ra là dân cùng nghề với cô – FOR.
Gió thổi lồng lộng, cô trùm phần mũ của áo khoác da bên ngoài mũ lưỡi trai, ừm, đồng thời cài lại thắt lưng, sau đó
nhìn về phía Lạc Thanh Hoà. “Tôi đã cảnh cáo cô là đừng điều tra tội, cũng đừng chọc đến tôi.” Chu Từ Phưởng
ngồi xuống, nhặt cục đá lớn chừng ngón tay cái, tung lên tung xuống vài lần trong lòng bàn tay: “Tôi không lên trời
được, cũng không thể xuống đất, nhưng giết cô thì dễ hơn lên trời xuống đất nhiều.”
Giọng nói của cô lành lạnh rõ ràng, không hề trập trùng lên xuống. Nói xong, cô lập tức ném cục đá trong tay đi.
Cục đá xé gió lao đến, vượt qua mặt Lạc Thanh Hoà rồi đập thẳng vào chiếc xe việt dã sau lưng cô ta.
Đùng!
Cửa kính của chiếc việt dã vỡ ra.
Lạc Thanh Hòa bị lực ném đẩy đầu sang một bên, nửa bên mặt lập tức đổ máu. Cô ta đưa tay sờ vết thương dài
khoảng nửa ngón tay, thể là bàn tay dính đầy máu.
Vết thương không sâu.
Cô ta ôm quai hàm đau đến tê dại, ánh mắt nóng lên như lửa thiêu đốt: “Cô sẽ không giết tôi, cô chạy nhiều nhiệm
vụ như thế, nhưng chưa từng động đến mạng cười.” Cô ta mỉm cười nhìn Chu Từ Phưởng: “Giết người, cô có dám
không?”
Chu Từ Phưởng nghiến răng.
Người phụ nữ này thật đáng ghét, chắc chắn đã điều tra cô lâu lắm rồi. “Bắt lấy cô ta cho tôi, người nào bắt được cô
ta, muốn tiền bạc hay quyền lực…” Lạc Thanh Hoà kéo âm cuối thật dài: “Đều được hết.” Một câu vậy thôi mà
khiến đám đàn ông ngồi trong xe việt dã rục rịch ngóc đầu.
Hôm nay phải đánh nhau rồi.
Chu Từ Phưởng lấy đôi bao tay da trong túi ra rồi đeo lên, lùi một chân về phía sau. Cô hơi nhón mũi chân, vừa
định nhảy tót lên đánh người thì đột ngột dừng lại.
Chu Từ Phưởng nghe thấy tiếng ho khan.
“Khụ khụ khụ khụ khụ…”
Từ xa đến gần, hết đợt này đến đợt khác.
Là Giang Chức.
Kế đó là giọng nói lười biếng của anh: “Làm gì mà náo nhiệt thế?”
Chu Từ Phưởng quay đầu.
Lạc Thanh Hòa và đám tay chân do cô ta thuê cũng quay đầu nhìn.
Dưới ánh đèn đường, ở một góc ngoài hàng rào, có người bước ra. Bóng dáng anh cao lớn, mái tóc nhuộm màu lam
khói, sải bước chậm rãi khoan thai, quay lưng lại với ánh sáng. Anh bước ra từ bóng tối, sau lưng là vầng trăng
hình bán nguyệt, trên trời không có đốm sao nào, nhưng trong mắt anh lại như có cả ngân hà.
Người ta thường nói, người đẹp không phải vì lớp da bên ngoài.
Nhưng người như Giang Chức không chỉ đẹp từ trong xương, mà còn vì lớp da bên ngoài ấy.
Lạc Thanh Hòa dùng khăn lụa lau vết máu trên mặt, nhìn người bên ngoài qua lớp hàng rào: “Bảy tám năm nay
anh chưa từng đến nhà họ Lạc, hôm nay ngọn gió nào thổi anh đến thế nhỉ.”
Giang Chức giẫm lên hàng rào nhà họ Lạc, mái tóc anh được chải tuỳ ý, gió thổi qua khiến phần tóc che khuất lông
mày, anh cười nhạt: “Cô là người bị tình nghi đầy ông đây xuống biển, ông đây đến để nhận biết hung thủ, không
được à?”
Mái tóc anh nhuộm màu xanh, vốn không phải màu sắc đứng đần gì, nhưng khi anh nhuộm thì không hề làm giảm
khí chất của cậu ấm con nhà quyền quý, trái lại còn tăng thêm sự kiêu ngạo cuồng vọng, hơn nữa còn trẻ hơn hẳn.
Giống như chàng trai trẻ tuổi.


Chàng trai trẻ hào hoa phong nhã, khí phách hăng hái, dám đứng ngang hàng với trời.
“Cô vẫn chưa trả lời tôi.” Anh cất giọng từ tốn không hề vội vã, hỏi Lạc Thanh Hoà: “Cô đang làm gì thế? Tụ tập đánh nhau à?”
Lạc Thanh Hoà: “Có tên trộm trộm đồ nhà họ Lạc của chúng tôi, bị tôi bắt được.” “Bắt trộm à.” Giang Chức liếc nhìn “tên trộm”,
trong đôi mắt hoa đào chứa đựng sắc xuân, toàn là nét cười: “Vừa khéo, tôi đưa cảnh sát đến đây.”
Lạc Thanh Hòa á khẩu không trà lời được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom