• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (5 Viewers)

  • Chương 119

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Chu Từ Phưởng thì hơi lơ ngơ, chỉ muốn yên tĩnh đánh nhau, yên tĩnh dạy cho người khác một bài học… chứ cô
không muốn ngồi xổm ở đồ3n cảnh sát.
Giang Chức đã gọi điện rồi, anh dựa vào hàng rào sắt của nhà họ Lạc, vén sợi tóc loà xoà trước trận và nói: “Nam1
Sở à, đến chưa? Đến đây bắt trộm’ nè.” “Tên trộm” Chu Từ Phưởng: “…” Bây giờ trốn còn kịp không?
Hú hú hú hú…
T9iếng còi cảnh sát hủ vang dội. Chưa đầy một phút, Kiều Nam Sở đã đến nơi, hơn nữa còn đi chung với sếp Trình
của đội Trinh sát Hình 3sự.
Trước khi vào cổng chính của nhà họ Lạc, Giang Chức nói vài câu với Kiều Nam Sở.
“Thả cô ấy đi.”
Kiều Na8m Sở nhìn anh: “Ý gì đây?”
Anh nói: “Cô ấy là người của tôi.”
Câu này nghe cử là lạ thể nào ấy.
Kiều Nam Sở hỏi: “Cậu sai cô ấy tới à?”
Giang Chức không nói phải hay không, anh chỉ nói: “Đừng làm cô ấy bị thương, nếu không…”
Lại còn cả nếu không.
Kiều Nam Sở đợi nốt câu sau của anh.
Hiểm khi Giang Chức tỏ thái độ nghiêm túc thế này: “Nếu không thì khỏi làm anh em.”
Ờ, không phải đến nhận mặt hung thủ, mà là anh hùng đến cứu người đẹp.
Giang Chức không dài dòng nữa, anh bước vào cổng nhà họ Lạc, kể từ lần trước anh đến đây thì cũng được tám
năm rồi.
Tám năm trước, quan hệ của nhà họ Giang với nhà họ Lạc không tệ. Con trai thứ hai của nhà họ Giang cưới con gái
thứ ba nhà họ Lạc, hai nhà là thông gia nên thường xuyên qua lại. Giang Chức không đời nào thích ra ngoài. Lần
thứ nhất anh đến nhà họ Lạc làm khách thì bắt gặp Lạc Thanh Hoà đang dạy dỗ người khác, thế là anh muốn
nhúng tay vào, gọi nhóc cảm của nhà họ Lạc đến, chỉ đích danh và yêu cầu cậu ta dẫn đường.


Không biết nhóc cầm bị gai hoa hồng đâm bao lâu mà trên người toàn là những chấm nhỏ li ti máu.
Gầy tong teo như vậy, chẳng biết cậu ấy mười mấy tuổi.
Giang Chức hỏi nhóc cầm: “Cậu tên gì?”
Cậu ấy nhặt nhánh cây lên, vẽ ba vạch dưới đất.
Quả thực cậu ấy tên là Lạc Tam, cái tên chẳng mấy đàng hoàng.
Giang Chức lại hỏi: “Nó tên gì?” Anh chỉ con mèo mập bên chân mình, vừa rồi không biết nó trốn đi đâu, bây giờ
mới chịu ra ngoài.
“Meo.”
Con mèo này béo thật.
Năm đó nhóc cầm nhà họ Lạc đã mười bốn tuổi, gầy như que củi, cậu ấy cầm nhành cây và vẽ bốn vạch dưới nền
đất.
“Bốn?” Giang Chức nhìn từng gạch một.
Nhóc cầm lại viết thêm chữ Lạc cong cong vẹo vẹo. Lạc Tử, mèo mướp tên là Lạc Tử.
Mà cậu ấy tên là Lạc Tam.
“Cậu biết viết chữ à.”
Giang Chức vừa nói xong, nhóc cầm giống như bị doạ sợ, lập tức xóa sạch chữ Lạc cong cong veo vẹo kia, sau đó
chỉ con đường trước mặt rồi quay đầu bỏ chạy.
Đúng là người kỳ lạ làm sao.
Lần đó tối muộn lắm, Giang Chức mới quay về nhà họ Giang. Anh đợi ở nhà họ Lạc suốt buổi mà mãi không nhìn
thấy Lạc Tam, đến khi trời nhá nhem tối, tài xế lái xe đưa anh rời khỏi nhà họ Lạc.
Có người đập cửa kính xe anh.
Tài xế dừng xe: “Cậu chủ ơi, là con nuôi của nhà họ Lạc ạ”
Thì ra là nhóc cầm kia.
Nghe nói cậu ấy còn là tên ngốc. Người nhà họ Lạc nói cậu ấy bị thiểu năng.
Cũng không biết vì sao, anh lập tức xuống xe, nhìn nhóc cầm gầy yếu qua lớp hàng rào. Đúng vậy, cùng lắm cậu ấy
chỉ là trẻ con, mình cũng không nhẫn tâm trách mắng.
Anh hỏi: “Tại sao cậu đập xe tôi?”
Đồ ngốc ấy không nói lời nào, cánh tay của cậu ấy rất nhỏ, dễ dàng vươn ra khỏi hàng rào sắt. Cậu ấy xoè bàn tay
ra, trong lòng bàn tay là miếng thịt kho tàu dính đầy mỡ. Cậu ấy cầm miếng thịt kho tàu, muốn đưa cho Giang


Chức. “Cậu đưa thịt cho tôi làm gì?” Cậu ấy chỉ vào miệng mình. “Cho tôi ăn hả?”
Cậu ấy gật đầu.
Giang Chức của năm mười sáu tuổi rất phiền phức, anh có bệnh ưa sạch, đương nhiên sẽ chế, nhưng không biết
hôm đó anh trúng cơn gió gì mà lại nhận lấy.
Nhóc cẩm thả miếng thịt xong thì chạy.
Giang Chức nhìn miếng thịt trên tay mình, miếng thịt kho tàu vừa to vừa béo, đây là lần đầu có người tặng anh một
miếng thịt.
Tài xế biết tật xấu của anh nên lập tức đưa nước và khăn tay: “Cậu đưa tôi đi, cậu rửa tay trước đã.”
Giang Chức lại bỏ vào miệng ăn.
Béo quá, ngán muốn chết.
Sau này Giang Chức mới biết miếng thịt đó được trộm đi, vì trộm miếng thịt kho tàu mà nhóc cầm nhà họ Lạc ăn
một trận đòn no nê, hơn nữa người ta còn dùng hoa hồng quất cậu ấy.
“Chức Nhi.”
“Chức Nhi.”


Lạc Thường Đức đặt ly trà xuống, gọi anh hai lần.
Giang Chức lấy lại tinh thần, dần lại ký ức. Anh ngước mắt, nói chuyện không hề khách sáo: “Chức Nhi là để ông gọi à?”
Lạc Thường Đức: “…”
Nhà họ Giang với nhà họ Lạc là thông gia. Dựa theo vai vế, Giang Chức còn phải gọi ông ta là cậu, giống như chị họ nhà anh – Giang
Phù Ly.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom