• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (10 Viewers)

  • Chương 120

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Giang Chức đứng ở nhà họ Lạc đợi hơn mười phút, Lạc Thường Đức rất biết cách nói lòng vòng, không có một câu
nào là có tác dụng 3hết. Giang Chức cũng không muốn phí thời gian với ông ta.
Lúc anh rời đi, Kiều Nam Sở vẫn còn ở lại trong sân nhà họ Lạ1c.
“Sao về nhanh thế?”
Anh chỉ nhớ đến Chu Từ Phưởng, không quan tâm đến bất kỳ thứ gì khác: “Cô ấy đâu?”
<9br>“Chạy còn nhanh hơn trộm, leo tường cũng rất thành thạo, cần gì tôi phải thả cô ấy.” Kiều Nam Sở ngậm điếu
thuốc chỉ về một 3hướng: “Kia, chạy về phía đó.”
Giang Chức đuổi theo.
“Giang Chức.”
Kiều Nam Sở nhà một hơi khói, gọi an8h lại hỏi: “Cậu ở bên cô ấy từ bao giờ vậy?”
Lại còn lừa anh ta nữa.
Giang Chức quay đầu lại, đứng dưới ánh đèn đường: “Cậu không cần quan tâm.” Anh đứng ở phía xa nhìn Kiều
Nam Sở, mái tóc ngắn rủ xuống mặt, nửa sáng nửa tối: “Cậu biết tôi đã ở bên cô ấy rồi thì sau này đừng có nhìn
chằm chằm cô ấy nữa.”
Anh nói xong thì chạy theo.
Kiều Nam Sợ: Chậc, rất khác thường.
Địa hình khu vực biệt thự nhà họ Lạc hơi đặc biệt, cách một con đường cái, đối diện chính là khu dân cư đang đợi
khai thác. Đi sâu vào trong, đường ngõ ngang dọc, những căn nhà bình dân phân bổ một cách lộn xộn. Ban đêm
còn có tiếng chó kêu.
Ở trong này không có camera an ninh, ngã ba lại nhiều, rất thích hợp để ẩn náu.
Giang Chức đi đến đầu ngõ thì dừng lại, thở hổn hển: “Đừng đi theo.”
A Vãn nghiêm túc từ chối: “Như thế sao được, lỡ như gặp phải mấy tên côn đồ..”
Giang Chức quay đầu lại liếc xéo một cái.
A Vãn bĩu môi: “Vâng.”


Tên chết tiệt này, không chỗ nào là không có mặt! Thành phản xạ có điều kiện mất rồi!
Giang Chức tự đi vào trong một ngõ nhỏ, chọn một con đường tối tăm rồi đi sâu vào trong. Anh dừng chân lại nhìn
xung quanh: “ở đây không có ai, em ra đi.”
Chu Từ Phưởng đang nằm trên một mái nhà nào đó:“…”
Tiếng chó sủa, tiếng mèo kêu, gì cũng có. Nhưng cô chỉ nghe thấy giọng của Giang Chức, giống hệt như tiếng gió
phảng phất bên tai, làm cho trái tim cô mềm nhũn.
Anh nói: “Em đi ra đây gặp anh đi, anh có chuyện muốn hỏi em.”
Được thôi.
Cô không chống cự nữa, nhảy xuống nóc nhà. Sau khi đáp xuống đất thì đi ra khỏi con đường tối tăm kia.
Giang Chức nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại thì nhìn thấy cô. Từ đầu đến chân đều đen như mực, đôi mắt
cũng bị mắt kính che đi.
Đúng là lạ thật, đây là giả trang nhưng giờ anh có thể nhận ra cô rồi. Sợ lại dọa cô sợ nên anh không tiến đến gần,
chỉ đứng yên tại chỗ mà hỏi: “Tại sao lại đến nhà họ Lạc?”
Cô trả lời: “Tìm đồng hồ.”
Cô đã điều tra vụ án này, nếu không cô không thể biết được còn có manh mối là chiếc đồng hồ. Tức là nói chắc chắn
phía sau cô còn có một hacker rất lợi hại.
Người hacker đó… là nam hay nữ?
Giang Chức suýt thì hỏi thành lời, nhưng may đã nhịn được, anh dùng giọng điệu nghiêm túc mà hỏi: “Em nhận ủy
thác của ai để đi tìm đồng hồ?”
Cô không trả lời.
“Nếu không phải là có người ủy thác em đến đây.” Anh nhìn cô, ánh mắt âm trầm tựa như nước biển vừa sâu thăm
thẳm vừa sạch sẽ: “Vậy là vì anh sao?”
Đúng.
Chu Từ Phưởng không thừa nhận: “Bà nội anh cho tôi 20 triệu, tôi giúp anh cũng là…”
Giang Chức ngắt lời cô: “Anh cũng ra giá 20 triệu để thuê em.” Cô ngây người, sau đó phản ứng lại: “Muốn tôi làm
gì?”
Anh đứng ngược chiều với đèn đường, đi về phía trước hai bước, bóng hình mờ nhạt trong mắt dần rõ ràng hơn.
Sau đó bóng đèn phản chiếu lại thành một chiếc bóng đen dài, là bóng của cô.
Anh nói: “Tháo khẩu trang ra.”
Chu Từ Phưởng còn không thèm suy nghĩ: “Tôi không đồng ý.”


Cô quay người muốn đi.
Giang Chức đứng phía sau gọi cô: “Chu Từ Phưởng.” Chu Từ Phưởng
Rốt cuộc làm sao mà anh nhận ra được? Làm sao anh có thể chắc chắn được? Làm sao anh lại tự tin như vậy?
Cô nên trốn đi, nên thừa dịp toàn bộ mọi chuyện vẫn chưa bại lộ, sau đó ẩn nấp, không làm lộ lớp ngụy trang và tự
vệ cuối cùng này. Nhưng cô không thể đi được, giống như bị định đóng lại tại chỗ, sau đó cô cứ ngây ngốc, mặc cho
Giang Chức đi vào vòng phòng ngự của mình.
Anh đứng ở trước mặt cô, chỉ cách một cánh tay là có thể chạm được, anh hỏi: “Em đang sợ cái gì?”
Cô sợ rất nhiều thứ. Con người, giao tiếp xã hội, thậm chí chỉ chuyện đơn giản như nhìn thẳng vào mắt, vì vậy cô
luôn đội mũ, cúi đầu, ngồi tại nơi không người, cố sống cổ chết mà đề phòng, không phân biệt được ngày hay đêm.
“Tôi…” Cô vừa ngẩng đầu lên, còn chưa nói xong thì Giang Chức đã sáp đến, chạm vào môi cô cách một lớp khẩu
trang.
Cô trợn tròn mắt, ngẩn người một lúc lâu mới hoàn hồn lại, vươn tay đẩy anh ra, nhưng tay lại bị anh giữ chặt.
“Tay đỏ lên hết rồi.” Ngón tay Giang Chức vuốt ve mu bàn tay cô, da ở chỗ đó lập tức đỏ ửng lên, nóng hầm hập.
Anh nở nụ cười, buông lỏng tay rồi đặt lên trán cô: “Vẫn không chịu nhận sao?”
Lần này bị lộ hoàn toàn rồi.
Chu Từ Phưởng hối hận mà cắn môi dưới: “Giang Chức.”
Cô không giá giọng nữa, cũng không trốn tránh ánh mắt Giang Chức nữa. Bởi vì cô không biết phải làm sao, ánh
mắt trở nên mơ màng. Nhìn thấy anh tiến từng bước vào lãnh địa của mình, cô cũng không làm được gì hết.
Đầu hàng đi, Chu Từ Phưởng.
Cô không chạy trốn, chỉ đứng yên không hề nhúc nhích, để cho Giang Chức tháo kính và khẩu trang của cô xuống,
sau đó là mũ. Ánh trăng yếu ớt chiều lên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Đôi môi đầy đặn, lúc không cười đôi mắt phượng vừa lạnh lùng vừa xa cách. Đôi mắt cô rất to, con ngươi đen như
mực, giống hệt như một ngôi sao lẻ loi nơi sa mạc, tang thương mà lạnh lẽo.
Là Chu Từ Phưởng, một cô gái rất không thích cười, cũng là một cô gái không biết cười như thế nào.
Giang Chức chỉnh lại mái tóc bị mũ làm cho bay tán loạn của cô, không hề kinh ngạc, cũng không vội vàng, giọng
vẫn như thường ngày mà hỏi cô: “Em có bị thương ở đâu không?”
Chu Từ Phưởng lắc đầu: “Không có.”


Anh lùi lại một bước, đánh giá cô một lượt, sau khi xác nhận cô không bị thương mới hỏi tiếp: “Có bị bắt nạt không?”
Cô vẫn lắc đầu.
“Lạc Thanh Hòa…”
Giang Chức còn định hỏi tiếp nhưng cô đã ngắt lòời. “Anh không tò mò sao?” Dù cô cố giấu, nhưng trong đôi mắt vẫn lộ ra sự sợ hãi
và thận trọng: “Thân phận, bối cảnh, lại lịch của tôi, còn cả con người tôi nữa.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom