• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (2 Viewers)

  • Chương 121

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Giang Chức đã từng nhìn thấy dáng vẻ cô vội vàng chạy trốn, nhìn thấy dáng vẻ cô tay không nhổ cây, cũng đã
nhìn thấy cô đột nhiên số3t cao rồi đột ngột hạ nhiệt độ.
Có lẽ, ở trong mắt người khác cô đã được mệnh danh là quái vật rồi.
Còn anh thì nghĩ1 như thế nào?
Giang Chức đứng trước mặt cô, ánh mắt còn sáng hơn cả sao: “Tò mò chứ sao lại không tò mò được!” Chu Từ
Phưởng9 không hiểu: “Vậy sao anh không hỏi?”
Từ lúc anh bắt đầu nghi ngờ cô, anh chưa từng truy hỏi cô điều gì. Anh chấp nhận toàn 3bộ những điều kỳ quái và
bất thường của cô. Chỉ cần cô không nói thì anh cứ như vậy, không hỏi cũng không điều tra.
Không sợ8 cô là yêu quái sao? Hoặc là ma quỷ chạy trong đêm? Giang Chức vươn tay ra, vuốt lại mấy sợi tóc đang
vểnh lên sau đầu cô, nhưng sợi tóc đó không chịu nghe lời, vừa buông tay ra lại vểnh lên. Giang Chức lập tức mở
lòng bàn tay ra, đặt lên đầu cô. Anh nở nụ cười: “Anh tò mò việc khi nào em sẽ đến hôn anh hơn.” Sao lại có người
như Giang Chức cơ chứ? Trong mắt anh tràn ngập hình bóng cô, toàn bộ chỉ có một mình yêu quái bé nhỏ là cô.
Chu Từ Phưởng không muốn suy nghĩ nhiều, cũng không suy nghĩ được gì nữa. Giờ trong đầu cô chỉ có giọng nói
của Giang Chức, bóng dáng của Giang Chức. Vì vậy cô không suy nghĩ nhiều nữa, cơ thể cô hành động nhanh hơn
cả não của mình.
Cô nhón chân lên, hôn lên mặt Giang Chức một cái. 3
Sau đó, anh choáng váng rồi, nhìn chằm chằm cô hồi lâu nhưng vẫn chưa hoàn hồn lại. Cô kéo áo của anh: “Giang
Chức.” Yết hầu anh cũng đỏ ửng lên rồi chuyển động một cái: “Vẫn chưa quên lời anh nói đúng không?” Giọng
điệu của anh vẫn khá bình tĩnh, chỉ là hàng mi đã bán đứng anh, nó liên tục run rẩy: “Em hôn anh thì chúng ta sẽ ở
bên nhau.”
Ngày hôm đó ở vườn hoa phía sau của bệnh viện, anh đã từng nói, nếu như đồng ý ở bên nhau thì đến hôn anh
một cái.
Trí nhớ của Chu Từ Phưởng tốt như vậy, đương nhiên vẫn còn nhớ kỹ.
Cô đi khập khiễng đến hôn anh một cái, lần này lại chạm khẽ vào môi. Cô lùi về phía sau, đứng thẳng người, dùng
giọng điệu nghiêm túc như đang tuyên thệ: “Giang Chức, em thích anh.”
Trước đây, cô muốn mua đảo để sống một mình trên đó, lúc không có ai cô sẽ ở trên đất liền, còn nếu có người đến
sẽ nhảy xuống nước.
Bây giờ cô muốn ở bên cạnh Giang Chức.
Nếu như suy nghĩ kỹ thì cô sẽ không nói ra những lời này, vì vậy phải nhân dịp đôi mắt cô đang mơ màng vì say
đắm, thừa lúc đôi mắt của Giang Chức đang mê hoặc linh hồn cô, cô đã nói ra.
“Em rất thích anh. Em muốn ở bên anh cả đời.” Mỗi một chữ cô đều nói rất nghiêm túc, dù đầu có nóng bừng lên,
nhưng không phải là đang nói đùa, cô đang vô cùng nghiêm túc.
“A Phưởng.”
Khóe mắt Giang Chức nóng bừng, ngôi sao trong đó như nổ tung, hình bóng trong đó hỗn loạn, rất sáng. Anh cúi
người xuống để cao bằng cô, vành tai ưng đó, giọng nói nhẹ nhàng: “Nói lại những lời vừa nãy thêm lần nữa.” Chu
Từ Phưởng nghiêm túc nhắc lại: “Em thích anh. Em muốn ở bên anh cả đời.” Cuối cùng cũng đến rồi.
Cô gái nhỏ đã thông suốt rồi, những lời vừa rồi ngọt đến chết người!
Giang Chức dang hai tay ra ôm cô vào lòng, cười đến mức khóe mắt cong cong: “Sau này Giang Chức là của em
rồi.” (3)
Ờ, là của cô rồi.
Chu Từ Phưởng rất vui vẻ, nâng hai tay đang buông thõng bên người lên ôm chặt anh, Giang Chức của cô.
Bên tại là giọng nói của anh, giọng nói rất trầm, nhẹ nhàng, dịu dàng.
“Nóng không?”
Chu Từ Phưởng thành thật đáp: “Nóng” Da dẻ cô lộ ra bên ngoài đều đỏ ửng lên rồi, giống như bị hạn chín, vô
cùng nóng.
Một tay Giang Chức ôm lấy cô, một tay còn lại xoa đầu cô: “Em lại sốt cao rồi.” Chu Từ Phưởng: “Ồ.”
Sốt cao thì cứ sốt cao đi. Giang Chức đang ôm cô, có chết cháy cô cũng không buồn.
Không được, cô không thể chết cháy được, sau khi chết cháy sẽ không được ôm nữa.
Vừa nghĩ như vậy, Chu Từ Phưởng liền đẩy Giang Chức ra một xíu, chỉ một chút xíu để cho cô có thể hít thở không
khí.


Giang Chức thả lỏng, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt cô: “Có khó chịu không?”
“Không.”
Chỉ là hơi ù tai, giống như có pháo hoa nổ bên tai, còn hơi chóng mặt, muốn chạy qua chạy lại. Giang Chức lại hỏi:
“Trừ sốt cao ra còn có phản ứng nào khác không?”
Chu Từ Phưởng: “Không có.”
Tim cô đang đập loạn. Nhưng không thể nói ra được, nói ra sẽ dọa Giang Chức sợ rồi lỡ sau này anh không ôm cô
nữa thì sao… không thể nói! 3
Giang Chức vẫn buông lỏng tay ra, đổi sang giữ lấy cô, cúi người xuống kiên nhẫn nói: “Anh biết em khác với
người bình thường. Em không muốn nói thì không cần nói. Chỉ cần làm bạn gái của anh là được rồi, những chuyện
khác không quan trọng, nhưng em vẫn phải nói cho anh biết được làm những gì, không được làm những gì.”
Anh đã từng chạm vào cô, cũng từng ôm cô, và cũng từng hôn. Chỉ còn thiếu việc nối dõi tông đường thôi.
À, Giang Chức vô sinh.
Còn Chu Từ Phưởng không hề có kiến thức gì về việc này nên hơi mơ hồ, cô lắc đầu nói: “Em cũng không biết.”
Anh giống như sói xám lừa cừu mở cửa, đôi mắt hoa đào hơi cong lên, câu dẫn hồn người khác ra ngoài, giống hệt
như đang thôi miên mà hướng dẫn: “Vậy chúng ta thử xem?” D
Cừu bé nhỏ Chu: “Hả?”
Anh cúi xuống hôn cô một cái.
Sau đó anh dừng lại nhìn chằm chằm vào cô.
“Mặt đỏ rồi.”
Mặt Chu Từ Phưởng đỏ au. Gương mặt xinh đẹp của Giang Chức ghé sát vào mặt cô: “Mắt cũng hơi đỏ rồi.”
Thật ra anh cũng vậy, trong mắt tràn ngập hơi nước, mê loạn cùng mơ hồ.
Anh sờ thử nhiệt độ trên cổ cổ: “Người em cũng rất nóng.” Có lẽ không chỉ sốt bốn mươi độ nữa rồi: “Có khó chịu
không?” Chu Từ Phưởng vẫn còn ngẩn người, đôi môi cũng đỏ ửng, ẩm ướt, ngây ngốc mà lắc đầu: “Không khó
chịu.” Chỉ là ù tai, chóng mặt, tim đập nhanh, chỉ là…
Mấy điều này đều không là gì hết!
Cô vui vẻ đến nỗi muốn nhảy lên cung trăng! Giang Chức lo lắng: “Không thể đi bệnh viện làm kiểm tra sao?”
Cô nói không thể, rồi lại nói không cần. Hơn nữa cô còn nhảy tại chỗ hai cái, cố kiềm chế để mình không nhảy cao
lên mấy mét rồi nói: “Em vẫn ổn.”
Giang Chức bị cô chọc cười, xoa tóc cô: “Khó chịu thì phải nói với anh.”
“Um, üm.”
Giang Chức ôm cô vào lòng, dùng đầu ma sát đỉnh đầu cô: “Hôn một cái nữa.” (D Chu Từ Phưởng rụt rè nói:
“Được.”
Anh kéo cô trốn vào trong ngõ. Ánh trăng cũng trốn theo vào trong mây.
Một lúc sau mới có tiếng nói vang lên.
“Em ở đây đợi anh, anh đi đuổi Lâm Vãn Vãn.” (22) Chu Từ Phưởng với vành tai còn đỏ ửng: “Tại sao phải đuổi
anh ấy?” Giọng nói của Giang Chức hơi khàn: “Đầu óc tên đó rất ngu ngốc. Anh không muốn cho anh ta biết thân
phận người chạy việc vặt của em.” Chu Từ Phưởng với vành tai vẫn đỏ ửng: “Ồ.”
Anh đưa mũ cùng khẩu trang cho cô đeo vào: “Đi đến đâu đó trốn đi, đợi anh.”
Chu Từ Phưởng với vành tai vẫn đỏ ửng: “Ừm.” Cô nghe theo lời Giang Chức, trốn vào trong một ngõ sâu, ngồi
trong bóng tối chờ anh. Giang Chức đi ra khỏi ngõ, đến đường cải thì thấy A Vãn vẫn đang đứng đợi, nhàm chán
quá nên đang đếm đá trên nền đất. D
“Lâm Vãn Vãn.”
Giọng nói này hơi kỳ lạ, hơi mất bình tĩnh, còn có phần mê hoặc, hơn nữa còn có thể quyến rũ người ta.
Tên trai thẳng như thép A Vãn không suy nghĩ gì nhiều: “Ông chủ, cuối cùng cậu cũng ra rồi.” Anh nhìn phía sau Giang Chức: “Cô gái chạy việc vặt đó đâu?”
“Đi rồi.”
“A? Sao lại đi rồi?” Tên vệ sĩ này không chuyên nghiệp quá rồi! A Vãn không nhịn được mà hỏi: “Là cô Chu sao?”
Giang Chức bình tĩnh: “Không phải.”
A Vãn vừa nghe thấy thì kích động, vô cùng phấn khích: “Tôi biết ngay mà! Cô Chủ đức độ như vậy, làm sao lại là
mấy tên đi cướp gà trộm chó được.”T
Cướp gà trộm chó… Giang Chức muốn đạp anh ta một phát.


Người nào đó còn không biết kiềm chế lại, liên tục nói ra mấy lời bôi nhọ: “Người chạy việc vặt đó, lúc nào cũng
bám dính lấy cậu, chắc chắn là ham mê nhan sắc của cậu.”
Giang Chức nheo mắt.
Người nào đó càng nói càng hăng: “Ông chủ, cậu phải cẩn thận đấy! Tôi cảm thấy có thể cô ta là dâm tặc đấy!” 2
“Được rồi!” Giang Chức hét đến nỗi chấn động cả một khu nhà.
Hung dữ thật đấy… Anh ta chỉ muốn tốt cho anh thôi mà, oan thật đấy!
Buồn thật đấy! 12
Anh ta cũng không dám châm chọc nữa, hừ mũi mấy tiếng: “Ô, tôi không nói nữa, cậu tự cẩn thận đi.” Dù sao đến
lúc đó bị cướp sắc thì anh cũng tự đi mà chịu!
“Ông chủ, sao mặt cậu lại đỏ thế?”
Giang Chức mất tự nhiên mà nghiêng đầu, liếm môi: “Gió thổi.”
A Vãn hồn nhiên đương nhiên là rất ngây thơ, rộng lượng, quan tâm và chuyên nghiệp, anh ta không để ý đến hiềm
khích lúc trước mà săn sóc: “Vậy cậu mau lên xe đi, đừng để gió thổi cho bị bệnh.”
Giang Chức đứng đầu ngõ, không động đậy: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”
A Vãn: “Hả?”
“Chìa khóa xe.”
A Vãn đưa chìa khóa xe cho anh, không hiểu anh có ý gì: “Cậu lấy chìa khóa xe làm gì?”
“Tôi tự lái xe, anh về trước đi.”
“Thế sao được! Sức khỏe của cậu lái xe sao được!” Lỡ như đi được nửa đường té xỉu rồi sao… A Vãn vừa nghĩ đã
thấy sợ, kiên quyết nói: “Không được, không được! Tôi phải theo sát cậu, không rời một bước! Nếu không lỡ như
cậu xảy ra chuyện gì bất trắc, khoan nói đến bà chủ nhà cậu, bà Tổng nhà tôi cũng sẽ giết chết tôi mất!”
Giang Chức dửng dưng vứt lại một câu: “Anh không đi, bây giờ tôi giết anh luôn.”
Không phải là con người nữa rồi!
A Vãn rụt cổ, hơi sợ sệt: “Ông chủ, hôm nay cậu kỳ lạ lắm đấy!” Giang Chức mất kiên nhẫn, ném một ánh mắt sắc
lẹm về phía anh ta: “Cút.” A Vãn: “Ừ, tôi cút đây.”
Đợi người đã đi xa, Giang Chức mới cầm chìa khóa quay trở lại trong ngõ.
“Từ Phương.”
Một chiếc đầu thò ra khỏi góc tường: “đi?”
Cô ngồi đó giống hệt như một cây nấm.
Giang Chức đi đến nơi, nhổ cây nấm kia lên: “Còn sốt nữa không?” ?
Nấm Cha nói: “Không sốt nữa.”
Giang Chức sờ trán cô, đã không nóng nữa rồi, cơn sốt cao của cô đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Anh dắt cô ra ngoài: “Anh đưa em về nhà.”
Chu Từ Phưởng ngoan ngoãn đi theo, đôi môi vẫn ửng đỏ do lúc nãy bị anh cắn: “Không đi bệnh viện sao?” Anh
vẫn còn đang nằm viện. Anh kéo cô đến gần, mười ngón tay nắm chặt tay cô: “Không đi, giường bệnh viện khó
chịu lắm.” “Vậy có thể xuất hiện rồi sao?”
“Có thể.”
Xe dừng ở bên lề đường ở trước ngõ, Giang Chức mở cửa xe, Chu Từ Phưởng không lên xe mà nói: “Em lái cho.”
Lái xe rất mệt, bạn trai của cô rất mong manh. (2
Giang Chức nói được, rồi đưa chìa khóa cho cô: “Em lái chậm thôi.” Anh muốn ở bên cô lâu hơn một chút.
“Được.”
Dọc đường, Giang Chức không làm gì hết mà chỉ nhìn cô. Chu Từ Phưởng lái xe rất chăm chú, còn không thèm liếc
nhìn Giang Chức lấy một cái, điều này làm cho anh cảm thấy buồn bực.
Lúc đến đoạn đường có đèn giao thông, anh hôm chặt vào má cô một cái rồi mới thấy hết giận.
Chu Từ Phưởng lái xe rất chậm, quãng đường đáng ra chỉ cần năm mươi phút thì cô lái mất cả tiếng. Lúc đến được
Ngự Tuyền Loan đã là mười giờ hơn.
Cô dừng xe ở ven đường, không lái vào trong.
“Đến rồi.”
Giang Chức nhíu mày: “Chỉ đến đây?”


“ům.” Anh ngồi yên không động đậy, cũng không tháo dây an toàn ra: “Lái thêm vòng nữa đi.”
Chu Từ Phưởng cười khúc khích: “Được.”
Sau đó lượn lờ hết ba vòng, chiếc xe mới dừng lại ở trước cửa khu Ngự Tuyền Loan. Lúc này đã là mười một giờ
rồi.
Nếu như bình thường, Giang Chức đã ngủ từ lâu rồi.
Anh nhìn thời gian rồi tháo dây an toàn cho cô: “Nếu có chỗ nào khó chịu thì gọi điện cho anh.”
Chu Từ Phưởng trả lời: “Vâng.”
Giang Chức xuống xe mở cửa xe cho cô: “Đến khi nào em mới cho anh vào nhà em?” Nói đến chuyện này, Giang
Chức hơi tức giận: “Anh đã là bạn trai của em rồi đấy.”
Chưa từng vào nhà bạn gái mà được sao?
Chu Từ Phưởng nói: “Giờ đã rất muộn rồi, sức khỏe của anh không tốt, không được thức đêm.”
Có những lúc rất ngoan ngoãn.
Có những lúc lại nói đạo lý.
Giang Chức cũng biết được tính cách của cô, cô rất có nguyên tắc, nhưng chỉ cần không vượt ngoài phạm vi thì tính
nhẫn nại của cô vẫn rất cao.
Vẫn nên chậm thôi.
Anh đội mũ áo hoodie lên cho cô: “Lên đi.”
Chu Từ Phưởng vẫy tay: “Tạm biệt, Giang Chức.” Nói xong, cô đi thẳng vào bên trong khu nhà.
Giang Chức đứng dựa vào cửa xe, nhìn cô đi vào trong. Bóng lưng vừa ở trước mắt, trong chốc lát lại quay lại.
Anh cười: “Sao lại quay lại rồi? Không nỡ để anh đi à?”
Chu Từ Phưởng chạy lại: “Để em đưa anh về.”
“Không cần.”
Cô kiên quyết: “Em đưa anh về.”
Thế giới này hiểm ác biết bao, người xấu vô số, hơn nữa rất nhiều người muốn hại Giang Chức. Một người đàn ông
xinh đẹp như anh mà đi ra ngoài một mình, rất nguy hiểm.
Làm sao Chu Từ Phưởng yên tâm cho được!
Giang Chức bị dáng vẻ nghiêm túc của cô làm cho dở khóc dở cười: “Em đưa anh về rồi anh lại phải đưa em về,
vậy có muốn ngủ nữa không?” Nhìn thấy cô gái nhỏ đứng yên tại chỗ, anh chỉ đành dỗ dành: “Anh không yếu đuối
thế đâu. Em ngoan ngoãn lên ngủ đi. Anh về nhà cũ, nhà của bà anh, chỗ đó rất an toàn.”
Chu Từ Phưởng suy nghĩ một lúc lâu: “Vậy anh đi đường cẩn thận.”
“Ừm.” Giang Chức kéo cô, có hơi luyến tiếc: “Ôm một cái rồi đi.”


“Được.”
Cô nhìn đông ngó tây một lượt, không thấy ai mới rụt rè, căng thẳng… dựa vào ngực anh.
“Từ Phưởng.” “Ừm.”
Giang Chức nở nụ cười, thì thầm bên tai cô, ánh mắt rực rỡ như sao: “Hôm nay anh rất vui.” Cô nói nhỏ rằng cô cũng vậy, rất vui, rất
vui.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom