• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (7 Viewers)

  • Chương 122

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Một khi Chu Từ Phưởng vui vẻ thì sẽ nhảy qua nhảy lại.
Cô nhảy nhót ở lối vào một lúc lâu mới mở máy tính lên.
“Sương Giang.”
SpongeBob không hiện lên. Chu Từ Phưởng vui vẻ đến nỗi quên mất bây giờ là mấy giờ rồi nên vẫn luôn gõ trên
máy tính: “Sương Giáng.”
“Cô đã ngủ chưa?” Bên kia, cô gái nhỏ thấy thông báo máy tính hiện lên nên chui ra khỏi chăn, đôi mắt còn mông
lung do buồn ngủ. Cô chớp mắt m9ấy lần, đôi gò má ửng đỏ, ngáp một cái rồi bước xuống giường ngồi vào trước
máy tính, gõ hai chữ
“Chưa ngủ.”
Trên màn hình, gươn3g mặt nhỏ đỏ ửng của Chu Từ Phưởng hiện lên như là ánh mặt trời sáng sớm.
“Mặt trời” mỉm cười: “Hôm nay tôi rất vui.”
Sương Gian8g vừa định hỏi tại sao lại vui.
Nhưng cô đã không đợi được nữa mà nói: “Tôi có bạn trai rồi.”
Câu tiếp theo càng vui vẻ và kích động hơn: “Bạn trai tôi là Giang Chức!”
Sương Giang không hề cảm thấy bất ngờ.
Chu Từ Phưởng ấy à, sớm hay muộn gì cũng bị tên đẹp trai kia lửa đi mất thôi.
“Nguyệt Lượng Loan thì sao?”
Chu Từ Phưởng không thèm suy nghĩ, nói: “Không đi nữa.”
Cô nói: “Tôi có bạn trai rồi.”
Cô vô cùng vui vẻ, mặt mày hớn hở nhấn mạnh lại: “Bạn trai tôi là Giang Chức.” Giọng điệu rất đắc ý: “Tôi muốn ở
bên cạnh bạn trai mình.”
Sương Giang: “…”
Chu Từ Phưởng ấy à, uống bùa mê thuốc lá của Giang Chức rồi, còn uống rất nhiều nữa. “Cô đã nói chuyện của
mình cho anh ta chưa?” Sương Giang đổi cách xưng hô: “Đã nói cho bạn trai Giang Chức của cô chưa?” Chu Từ
Phưởng lắc đầu. “Mặt trời” trên màn hình lập tức trở nên âm u, lộ ra vẻ lo lắng: “Anh ấy chỉ biết một chút, tôi không
dám nói toàn bộ.” Cô cũng không dám cho Giang Chức thấy đôi mắt của cô sẽ biến đỏ khi tức giận.
Như vậy thì giống ma nữ quả rồi…
Sương Giang hỏi: “Vậy sau này thì sao?” Chu Từ Phưởng đã từng nghĩ về chuyện này: “Đợi anh ấy thích tôi hơn
một chút nữa, tôi sẽ nói cho anh ấy.” Đến lúc đó thì anh đã thích đến nỗi không thể rời xa cô rồi…
Chu Từ Phưởng cúi đầu, lén lút cười. 1.
Sương Giáng ở trên màn hình gửi cho cô một đống hình trái tim, hình ảnh đó phản chiếu lại trong mắt Chu Từ
Phưởng, đúng lúc mắt cô nhìn đầu cũng thành màu hồng nên cô tự vui vẻ một lúc lâu. Cô sờ lấy điện thoại rồi nói:
“Tôi không nói với cô nữa, tôi gửi tin nhắn cho Giang Chức đây.”
Sau đó cô không nói chuyện với Sương Giáng nữa, hai ngón tay gõ chữ trên điện thoại, gõ một lúc lâu… “Chắc anh
ấy vẫn đang lái xe.”
Lái xe không được phân tâm, vậy thì lát nữa sẽ nhắn cho anh. Chu Từ Phưởng xóa chữ đi, vừa định để điện thoại
xuống thì Giang Chức gọi video đến.
Cô lập tức nghe máy.
Trên màn hình hiện lên gương mặt xinh đẹp của Giang Chức. “Chu Từ Phưởng.”
Chu Từ Phưởng ngắm nghía người trong màn hình: “Anh đến nhà chưa?”
Giang Chức hơi nghiêng đầu về phía cô, vẫn đang lái xe: “Vẫn trên đường.” Có âm thanh xe cộ ồn ào truyền vào
bên trong video.
“Vậy anh lái xe đi, đừng nói chuyện với em.”
Nói xong, cô cúp máy. Giang Chức: “…”(2)
Muốn lôi cô đến đây cắn vài cái cho hả giận!
Giang Chức đạp chân ga, xe lái nhanh như bay, đợi khi đến nhà bà cụ, anh còn chưa cởi dây an toàn ra đã gửi tin
nhắn cho Chu Từ Phưởng trước.
“Anh đến rồi.”
Tin nhắn âm thanh của anh vừa gửi đi, Chu Từ Phưởng đã gọi video đến. Được thôi, không bực cô nữa.
Đúng là lạ từ khi anh thích cô gái này cấp độ trẻ con đã phá kỷ lục


Anh bắt máy.
Bên kia, Chu Từ Phưởng không quen mà tìm máy ảnh một lúc lâu, sau khi tìm được mới nhìn vào máy ảnh mà gọi
anh: “Giang Chức.”
Giang Chức bị cô gọi cho hồn bay lơ lửng. Đáng yêu chết rồi!
Bạn gái anh đáng yêu nhất vũ trụ! 2
“Đang làm gì vậy?” Anh thảo dây an toàn rồi bước xuống xe, không đi vào trong phòng mà đứng dưới đèn lồng
phía ngoài, mượn ánh đèn để ngắm nhìn cô gái trong video.
Chắc cô đang ngồi trên ghế sofa, phía sau là một bức tường màu trắng, cô ngồi nghiêm túc rồi trả lời: “Em đang
ngồi đợi anh gửi tin nhắn cho em.”
Ngoan quá!
Bạn gái của anh ngoan nhất vũ trụ! (2)
Lúc này, trong phòng có tiếng. Giang Chức che kín màn hình điện thoại, đặt ở bên miệng, nhỏ giọng nói: “Từ
Phương, em khoan hãy lên tiếng, đợi anh vào phòng rồi hẵng nói.” Chu Từ Phưởng cũng thì thầm: “Được.”
Mợ Hai nhà họ Lạc bước ra.
“Chức Nhi về rồi à.”
Giang Chức bỏ điện thoại vào trong túi, đi vào trong phòng rồi nói: “Vâng.”
Lạc Thường Phương còn đang ôm con chó Poodle trong tay, móng tay sơn bóng, được chăm sóc rất tốt. Bà ấy vỗ
nhẹ lên lông con Poodle, dịu dàng hỏi: “Sao lại xuất viện rồi? Bà nội con biết chưa?”
“Gâu!”
Poodle sủa Giang Chức, dáng vẻ hung tợn. Giang Chức nhướng mày, một tầng sương đọng trong mắt anh: “Tôi
muốn xuất viện thì xuất viện, còn cần ai đồng ý nữa?” Con Poodle lập tức hừ hừ không dám lên tiếng, chui vào
trong lòng chủ.
Lạc Thường Phương vuốt ve an ủi con chó Poodle, trong mắt vẫn đầy ý cười: “Di làm gì có ý đó, thì con xuất viện
phải báo trước một tiếng, để gọi người làm chuẩn bị thuốc cho con chứ.”
Từ khi vào đông, lượng thuốc của Giang Chức chưa từng giảm.
Anh khẽ họ vài tiếng, đôi môi đỏ ửng nhưng màu da lại trắng bệch: “Chuyện này cứ để bà nội lo, không phiền đến
di Hai đầu.”
Lạc Thường Phương gật đầu: “Vậy được, không làm phiền con nữa, con nghỉ sớm đi.” Anh lại họ thêm vài tiếng rồi
bước lên tầng.
Sau khi đi vào phòng, đóng cửa lại, mở đèn lên thì anh mới lấy điện thoại ra: “Có thể nói chuyện rồi.”
Chu Từ Phưởng ngồi rất sát với máy ảnh, toàn bộ màn hình đều là mặt cô. Gương mặt phóng to ra như vậy càng
thể hiện vẻ ngây ngô, cô hỏi Giang Chức: “Anh lại khó chịu sao?”
Giang Chức cởi áo khoác ra, ngồi xuống giường: “Không.”
Cô nhìn qua máy ảnh, ánh mắt căng thẳng, chăm chú nhìn gương mặt trắng bệch của Giang Chức, giống như đang
muốn bỏ qua bên này: “Nhưng mà anh ho khan rồi.” Giang Chức dửng dưng: “Bệnh cũ thôi, không cần lo.”
“Sao lại không lo được? Anh bệnh rồi!” Vẻ mặt Chu Từ Phưởng rất nghiêm trọng: “Giang Phù Ly không phải là
người tốt, chắc chắn mẹ cô ta cũng không phải là người tốt gì! Anh ở bên đấy nhất định phải cẩn thận, họ đưa gì
anh cũng không được ăn, cả nước cũng không được uống.”
Cô lo lắng đến mức cau mày. Giang Chức vẫn cười, cười đến nỗi đôi mắt như nở hoa đào, xinh đẹp tuyệt trần:
“Ừm, biết rồi.”
Cô vẫn lo lắng: “Cho em xem phòng anh nào.”
“Xem cái gì?”
“Xem có các loại độc dược mãn tính gì không.” Cô nghiêm túc nói: “Trong TV đều diễn như vậy.” Vẻ mặt cô hơi
ngây ngô.
Cô còn không thích cười, vẻ mặt lạnh lùng, lúc tức giận thì miệng sẽ mím chặt thành chữ “nhất”, lúc lo lắng sẽ nhíu
mày thành hình chữ “bát”, tâm trạng không nhiều nhưng đều viết hết lên mặt,
Lạnh lùng mà đáng yêu.
“Từ Phương.”
Đôi mắt cô ngây ngô: “Hả?”
Giang Chức chống tay về phía sau, cởi hai cúc áo, khó khăn lắm mới nhìn thấy được xương quai xanh phía trong,
anh nói với cô gái nhỏ của mình: “Sát mặt vào một chút.”
“O.”
Cô ghé sát mặt đến trước máy ảnh.
Giang Chức hôn lên màn hình một cái, nở nụ cười: “Sao em lại ngoan thể chứ!”
Sau đó màn hình tối om.


Là Chu Từ Phưởng làm rơi điện thoại rồi, cô lục lọi ghế sofa một lúc mới nhặt được điện thoại lên, lúc mặt cô hiện
lên màn hình đã đỏ ửng rồi.
“Đừng lo cho anh.” Giang Chức chỉ tay lên màn hình lạnh lẽo, anh khẽ vuốt ve, đôi mắt dịu dàng, dịu dàng không
nói thành lời: “Họ là người xấu, anh cũng không phải người tốt gì, nếu như dùng mấy trò âm hiểm thì vẫn chưa
biết ai hơn ai đâu.”


Chu Từ Phưởng chỉnh lại lời anh: “Anh là người tốt.”
Giang Chức cười, để lộ ra một phần răng nanh, chỉ một phần đó đã làm vơi đi sự tàn nhẫn của anh, giống như một người thiếu niên
mà nói: “Trên thế giới này chỉ có em thấy anh là người tốt thôi.”
Tay của anh chưa từng dính máu.
Nhưng anh thường thích mượn tay người khác, làm đủ thứ xằng bậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom