• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (7 Viewers)

  • Chương 27

Tiết Bảo Di chợt nhớ ra: “Là cô gái mà năm năm trước cậu dẫn ra khỏi núi Đại Mạch hả?”


Kiều Nam Sở ừ một tiếng.


Tiết Bảo Di 3không nói gì nữa.


Cô gái đó khá đặc biệt, là một người cầm. Mẹ kể của Kiều Nam Sở là một người nhẫn tâm, đã bỏ cô gái ấy để vào
nhà1 họ Kiều, cô gái đó lại khác với người bình thường ở chỗ cô ấy có gen cận huyết nên vừa sinh ra đã bị khuyết
tật. Núi Đại Mạch kia rất lạc 9hậu, năm năm trước người ở trong núi muốn dìm chết cô gái đó, nghe nói đó không
phải là lần đầu “tra tấn” cô ấy.


Kiều Nam Sở liền đ3ưa người về thủ đô.


Lúc Tiết Bảo Di hỏi anh ta tại sao lại đưa đứa con rơi kia về.


Khi đó anh ta đã nói thế này.


“C8ó lẽ là do tôi tốt bụng.”


Tốt bụng cái rắm ấy! Tiết Bảo Di suy nghĩ một lúc: “Nam Sở, nói thật đi, cậu là nuôi vợ từ nhỏ hay là nuôi con gái?”


Những người như họ đều không phải người lương thiện gì, vô duyên vô cớ giúp đỡ một cô gái mà nói không có ý
xấu, chắc chắn anh ta sẽ không tin,


Kiều Nam Sở không nói đùa với anh ta: “Bớt lo chuyện bao đồng đi. Còn không câm miệng lại thì cút đi cho tôi?”


Rồi anh ta lại liếc mắt nhìn Giang Chức ngồi trên sofa: “Lạnh không?”


“Ừm.”


Con mẹ nó đúng là chiều chuộng mà!


Kiều Nam Sở đưa tấm thảm cho anh, nói thẳng vào chuyện chính: “Tuần trước xảy ra một vụ án đột nhập cướp bóc,
tuần này lại xảy ra một vụ án trộm cắp.”


Giang Chức ngồi xuống, đắp thảm vào rồi nằm xuống: “Liên quan gì đến cô ấy?”


Tiết Bảo Di cũng tiến đến để nghe.


Kiều Nam Sở đặt tập tài liệu lên trên bàn, chỉ vào tấm ảnh bên trong: “Dấu vết để lại hiện trường, còn có mũ của cô


ấy.”


Trên mũ có thêu một chữ Z.


Giang Chức đã từng thấy chữ này trên ống tay áo của người chạy việc vặt chuyên nghiệp.


“Không phải cô ấy.”


Giọng điệu của Giang Chức rất chắc chắn.


Kiểu Nam Sở mỉm cười, liếc nhìn anh: “Đúng là không phải cô ấy, phòng tình báo đội hình sự của chúng tôi chúng
tôi đã theo dõi lâu như vậy nhưng chưa từng có được dấu vết gì, với trình độ làm việc của cô ấy thì làm sao có thể
để lại dấu vết ở hiện trường được.” Rồi anh ta chỉ lên bức ảnh, dửng dưng nói: “Một là vu oan, hai là cố ý chống đối
cô ấy làm cho cô ấy gặp rắc rối, hoặc là muốn dụ dỗ cô ấy xuất hiện.”


“Cô ấy đã đắc tội với người nào vậy?” Tiết Bảo Di khoanh tay, vắt tréo chân mà đung đưa, nhìn tổng thể thì vẫn
giống với một người đứng đắn. “Cái này thì nhiều.” Kiều Nam Sở tùy tiện liệt kê ra vài người: “Người cùng nghề
của cô ấy, người ủy thác của cô ấy, đối thủ của người ủy thác của cô ấy.”


Nếu chỉ là một người chạy việc bình thường thì tốt, Z đó lại có nghiệp vụ quá cao, dù không nhận những ủy thác
giết người phóng hỏa, vi phạm pháp luật, nhưng vẫn dính đến không ít chuyện khó phân thiện ác. Đương nhiên
cũng có vô số người nhìn chằm chằm vào cô.


“Cậu ấm Chức.” Tiết Bảo Di trêu chọc: “Sao cậu lại có hứng thú với người chạy việc vặt đó vậy?”


Giang Chức lười biếng chớp mắt một cái, dửng dưng mà nói: “Tôi phải biết ai là người đánh tôi hôn mê hai lần.”


“Yêu nhau lắm cắn nhau đau.”


Giang Chức không nói nhảm với anh ta: “Đã điều tra được sữa tươi đó chưa?” “Chuyện cậu dặn thì tôi dám không
làm sao?” Tiết Bảo Di bày ra vẻ mặt tranh công: “Vừa bảo người gửi mail cho cậu rồi đấy.” Biểu cảm trên mặt kiểu
‘Cậu Hai đây lợi hại không?. Cậu Hai lợi hại thật!


A Vãn rất khâm phục cậu Hai, sau đó cầm điện thoại đăng nhập tài khoản mail của cậu chủ, mở tệp tài liệu được


gửi đến ra.


Chỉ có một trang giấy, Giang Chức liếc qua một cái, ánh mắt liền dán chặt vào đó. “Ông chủ!” A Vãn đang nhìn
trộm cũng hét toáng lên: “Tôi thấy tên cô Chu rồi, ở ngay bên dưới tên anh luôn.”


Là duyên số trời định gì thế này!


Anh ta đã nói hai người chính là trời sinh một đôi rồi mà, sữa tươi của cô Chu mua đều được đưa đến cho cậu chủ,
tổng cộng ba thùng. Cô Chu là một người lao động nghèo khổ phải làm nhiều công việc mới có thể sống tạm bợ qua
ngày mà lại tặng sữa tươi đắt như thế này, cô ấy phải thích cậu chủ đến mức nào cơ chứ?


“Cô Chu mua hơn ba mươi thùng!” A Vãn kinh hãi.


Giang Chức thờ ơ mà nhìn lướt qua một lượt.


A Vãn lui về phía sau, đứng yên một chỗ mà cảm thấy buồn bực, cô Chu dùng toàn bộ tiền tiết kiệm ra mua sữa hả?


“Tôi đã điều tra hết người trong đó rồi, những chỗ được đánh dấu đỏ đều có khả năng là người chạy việc vặt đó.”


Tiết Bảo Di nhìn Giang Chức: “Tôi cũng đã điều tra thông tin về Chu Từ Phưởng rồi, rất trong sạch, không có gì đặc
biệt cả. Tài sản đứng tên rất ít, căn phòng đang ở bây giờ cũng đứng tên của người khác. Nhưng cũng có thể là
đang giấu tài.” Tiết Bảo Di dừng lại một chút, cảm thấy cần bổ sung thêm: “Cô ấy sống một mình, là trẻ mồ côi.”


Đột nhiên đôi mắt vốn đang nhắm chặt của Giang Chức mở ra, sau khi thất thần một chút lại tiếp tục nhắm mắt.


Tiết Bảo Di cũng nhìn ra được Chu Từ Phưởng này hơi khác với Giang Chức, về phần khác gì thì Giang Chức
không nói, như vậy thì ai mà đoán ra được? Suy nghĩ của anh vẫn luôn rất khó đoán.


Gạt chuyện này sang một bên đã, Kiều Nam Sở đá chân Tiết Bảo Di: “Bảo Di, cậu xuống tầng lấy hàng giúp tôi với,
tôi có chuyện muốn nói với Giang Chức.”


Dù Tiết Bảo Di thấy khó chịu nhưng vẫn đi: “Gì cũng sai tôi, cái đám tổ tông này!”


A Vãn vẫn còn đang đắm chìm vào nỗi cảm thương cho cô Chu là trẻ mồ côi, khi nghe thấy cậu chủ gọi anh ta thì
mới hoàn hồn lại.


“Cậu đi giúp đi.”


Mọi người đã tản đi, Kiều Nam Sở mới nói: “Đã lấy được hạng mục điều trị đó rồi, nhưng lần này danh tiếng của
JC vang xa. Nhà họ Giang và nhà họ Lục cũng lên điều tra, chắc rất nhanh sẽ điều tra được tình hình của JC.”


Đây là hạng mục được bên trên hỗ trợ, rất nhiều người muốn có phần trong việc này nhưng lại bị ÚC âm thầm nuốt
trọn. Sau này sẽ không còn ai ở giới kinh doanh trong thủ đô dám khinh thường bốn con ngựa ô tung hoành bốn
phương này nữa!


Giang Chức thờ ơ: “Nếu không che giấu được thì cậu lộ mặt đi.” Nhìn thấy thái độ này, Kiều Nam Sở cũng không
biết được anh đang tính toán gì: “Tài chính cậu cũng vững chắc rồi, cậu định lúc nào mới tính sổ với nhà họ
Giang?” Lo trước tính sau trong nhiều năm như vậy, cũng đến lúc phải thả lỏng gân cốt rồi chứ. Giang Chức che
miệng, ho khan, biểu cảm rất mất hứng, chỉ là ánh mắt bỗng trở nên âm trầm: “Xem tâm trạng đã.” Con người
Giang Chức rất kỳ lạ.


Mấy năm trước, họ vẫn còn học đại học, lúc đó anh ta, còn có Tiết Bảo Di, Tiết Băng Tuyết là một nhóm ở trong
trường Giang Chức thì là một cái ấm sắc thuốc, đừng nói là quen biết, thậm chí họ còn không bước qua nổi cổng lớn
nhà họ Giang.


Sau đó, vào giữa kỳ hai, Tiết Bảo Di phản bội, xưng huynh gọi đệ với người ngoài rồi đi làm đủ chuyện bừa bãi.


Cũng không nhớ vì chuyện gì mà gây rối với một đám thanh niên của giới thượng lưu, đảm đó chặn ba người họ
vào trong hẻm, lúc đó họ đã phải chịu không ít khổ cực. Trong đám kia còn có một tên thanh niên không sợ chết, nó
lấy một cây dao găm ra định đâm vào bụng Tiết Bảo Di, đúng lúc Giang Chức
ốm yếu đi vào ngõ, trong tay còn đang cầm một chiếc gậy bóng chày.


Rõ ràng là ốm yếu mong manh, nhưng không biết lấy sức ở đâu mà đánh gãy xương sườn tên kia, sau khi đánh
người xong thì anh hôn mê hết ba ngày.


Sau lần đó, Tiết Bảo Di xem Giang Chức như ân nhân cứu mạng, chỉ ước gì có thể cung phụng vị tổ tông này cả đời.
Kiều Nam Sở bật cười, cuối cùng vẫn không thể hiểu được anh: “Nghĩ đến đâu rồi? Dạy cho họ một bài học hay là
đánh sập luôn?”


“Nam Sở.”


Anh vẫn không mở mắt, chỉ dửng dưng mà nói: “Có phải là cậu nghĩ tôi quá lương thiện rồi không?”


Kiều Nam Sở á khẩu không trả lời được.


Trước đây Giang Chức có nuôi một con mèo, anh rất nuông chiều con mèo đó, còn xây một căn phòng bằng vàng
cho nó. Sau này đột nhiên con mèo đó chết đi, tiếp theo đột nhiên một số người nhà họ Giang cũng mất nửa cái
mạng.


Dù đã quen nhau hơn hai mươi năm nhưng Kiều Nam Sở vẫn không biết được Giang Chức có thể ác độc đến mức
nào. Anh ta vẫn nhớ lúc anh chôn con mèo kia có nói một câu.


“Chết rồi cũng tốt.” Một cậu thiếu niên mười sáu tuổi quỳ gối trước tán cây thường xuân của nhà họ Giang, tay
chống trên mặt đất làm bẩn hết đôi tay gầy gò sạch sẽ kia, sau đó bình tĩnh mà chôn cất thi thể con mèo: “Nếu như
chết rồi thì sẽ không biết đau nữa.”


Bây giờ Kiều Nam Sở nhớ lại vẫn cảm thấy sợ đến nỗi nổi cả da gà.


Trong siêu thị nhỏ ở Ngự Tuyền Loan, Ôn Bạch Dương đã sắp xếp xong đồ đạc, giờ đang giao ca cho Chu Từ
Phưởng.


“Cô mang cái này về ăn đi.” Ôn Bạch Dương dùng túi siêu thị bọc hai hộp cơm lớn vào trong rồi đưa cho Chu Từ
Phưởng: “Tôi làm rất nhiều, ăn không hết cứ bỏ vào tủ lạnh.”


Là gà xé tay cùng với chân gà sốt.


Lần trước Ôn Bạch Dương đã nói sẽ làm cho cô ăn.


“Được.”


Chu Từ Phưởng không thích cười, khóe miệng nhếch lên hơi cứng nhắc, nhưng cô rất vui nên cầm sữa tươi dưới
sàn lên.


“Cho cô.” Cô nói: “Uống ngon lắm.”


Ôn Bạch Dương dùng tay vẽ một động tác, Chu Từ Phưởng đã có thể nhìn hiểu được những cử chỉ đơn giản của
người câm điếc, biết được cô ấy đang nói cảm ơn. Sau đó Ôn Bạch Dương đạp chiếc xe đạp cũ của mình chở sữa
tươi về nhà. Chu Từ Phưởng nghị lần sau cô sẽ cho Ôn Bạch Dương một chiếc xe đạp mới.


Một giờ sáng, Chu Từ Phưởng làm xong việc, cô đưa gà xé tay cùng chân gà sốt về nhà. Vừa về đến nhà thì máy
tính đã tự động mở, SpongeBob nhảy ra khắp màn hình.


“A Phưởng.”


Chu Từ Phưởng bỏ gà xé tay cùng chân gà sốt vào tủ lạnh.


Sương Giang dùng chữ màu đỏ, chứng tỏ là chuyện rất khẩn cấp: “Có người dùng danh nghĩa của cô phạm tội rồi.”


Chu Từ Phưởng ngồi xuống trước màn hình máy tính. Cô mua ba mươi thùng sữa bày kín cả một góc tường, phía
sau máy tính cũng chất đầy sữa tươi. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy sữa tươi thì tâm trạng lập tức trở nên tốt hơn. Cô
nghĩ lần sau cô sẽ chất kẹo kín một bức tường rồi ngồi trước nó mà ăn.


Cô cúi người về phía trước, giơ tay ra lấy một hộp sữa tươi: “Vi phạm pháp luật sao?”


“Trộm cắp, cướp đoạt.”


Chu Từ Phưởng nhíu mày, sắc mặt lạnh lẽo. Trước giờ cô chưa từng trộm cắp, cướp đoạt gì. Cô mở hai túi kẹo rồi
đổ vào bên trong lọ thủy tinh, cô dùng một ngón tay để mở ống hút của hộp sữa bò rồi bóc vỏ
ra.


Sương Giang gõ chữ rất nhanh, một loạt hàng chữ đỏ xuất hiện: “Gần đây chúng ta không nhận đơn nào lớn, chỉ
đắc tội với Giang Chức và Lạc Thanh Hòa. Nhưng cũng có thể là người cùng nghệ với chúng ta, gần đây có rất
nhiều người muốn học theo cô để làm người chạy việc vặt chuyên nghiệp.”


Chu Từ Phưởng đóng lọ kẹo lại: “Không phải Giang Chức.”


“Tại sao?” Cô nhíu mày, nghĩ lý do một hồi lâu rồi nói: “Anh ấy đẹp trai.” SpongeBob trên màn hình bất động tầm
nửa phút, sau đó Sương Giang mới đánh chữ “A Phương, không phải ai đẹp trai cũng tốt bụng đầu.”


Chu Từ Phưởng tiếp xúc với quả ít người nên rất không hiểu lòng người. Nhưng cô vẫn cảm thấy người đẹp như
Giang Chức thì sẽ là người tốt nên giải thích cho anh: “Anh ấy còn đánh giá tốt cho tôi nữa.”


“Đánh giá tốt cái gì?”


“Giao đồ ăn.”


Chu Từ Phưởng còn không biết mấy trăm chữ khen ngợi và đánh giá tốt đều do A Vãn viết. “A Phưởng.” Chữ trên
màn hình đã biến thành trắng: “Có người ủy thác mới.” Chu Từ Phưởng không hỏi chi tiết mà từ chối thẳng:


“Không nhận nữa, gần đây quá loạn, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”


Sương Giảng chần chừ một lúc.


“Liên quan đến Giang Chức.”


Chu Từ Phưởng nghe thấy thể lập tức thất thần, bóp xẹp hộp sữa trên tay.


[Chuyện bên lề


Địa điểm núi Đại Mạch là một địa điểm hư cấu, không cần phải tìm kiếm.


Một buổi tối nào đó.


Giang Chức: A Phương, anh không phải là người tốt. A Phương: Vậy anh là người xấu sao? Giang Chức: Đúng Thế. A Phương: Ồ, vậy chúng ta có thể ngủ chưa? Giang Chức: “…” Ngủ được một lúc.


A Phương: Có khi nào sau này trông chúng ta sẽ sinh ra sẽ thành trứng hỏng không? Dù sao bố nó cũng là người xấu, vậy thì nó sẽ thành trứng hỏng mất.


Giang Chức: Không sợ, chúng ta không áp cho nó nở là được rồi.


A Phương: …


Cô cảm thấy rất có lý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom