• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (9 Viewers)

  • Chương 28

Chu Từ Phưởng nghe thấy thế lập tức thất thần, bóp xẹp hộp sữa trên tay.


“Lại có người muốn bắt anh ta.”


Chu Từ Phưởng 3yên lặng một lúc, sau đó nét mặt lại trở nên căng cứng: “Bắt anh ấy làm gì?”


“Người ủy thác không nói, chỉ nói thời gian và đị1a điểm, giá cả rất cao.” Sương Giang gửi một dãy số qua.


Bảy số không, 10 triệu.


Trong ngành thì cái giả này đúng là ở9 trên trời rồi!


Rốt cuộc là ai mà bỏ ra nhiều tiền để bắt Giang Chức vậy?


Chu Từ Phưởng hết hứng uống nên đặt sữa tươi3 xuống: “Hỏi cho rõ, tại sao lại bắt anh ấy?” Cô có quy tắc khi
nhận nhiệm vụ đó là phải nói ra mục đích, không vi phạm pháp luật, kỷ 8cương, không trái với đạo đức thì cô mới
nhận. Nếu như người ủy thác nói dối, cô cũng sẽ làm trái với hợp đồng. Năm phút sau Sương Giảng mới trả lời lại.


“Người ủy thác không chịu nói ra mục đích, nhưng đã ra giá đến 20 triệu rồi.” Cam lòng trả tận 20 triệu, chắc chắn
là tình thể đang rất cấp bách. Ánh sáng trên màn hình máy tính chiếu lên khuôn mặt Chu Từ Phưởng, đôi lông mày
càng nhíu chặt: “Có thể điều tra được ai là người ủy thác không?”


“Không tra được địa chỉ IP.”


Sương Giang cũng không tra ra được thì chắc chắn không phải là người đơn giản, hơn nữa còn ra giá cao như vậy,
còn không nói có mục đích gì, chắc chắn là có vấn đề. Có phải là ham muốn sắc đẹp của Giang Chức không? Chu


Từ Phưởng chìm vào trầm tư.


“Chúng ta nhận không?”


Chu Từ Phưởng vấn về dây mũ áo hoodie rồi thắt lại thành nút: “Nhận.”


Nếu cô không nhận thì sẽ có người khác nhận, cuối cùng anh cũng sẽ bị người ta cướp sắc.


Chu Từ Phưởng không muốn Giang Chức bị người khác cướp sắc. Thứ đẹp đẽ như vậy cần phải bảo vệ thật tốt,
giống như lọ kẹo của cô vậy, đã dùng rất lâu nhưng vẫn nguyên như mới, cô cũng muốn Giang Chức y nguyên như
mới, vẫn luôn đẹp trai.


Nhưng mà phải làm trái với hợp đồng rồi, hoặc là nhiệm vụ thất bại thì cô sẽ phải bồi thường gấp đôi tiền ủy thác,
gấp đôi chính là 40 triệu…


Chu Từ Phưởng hơi buồn: “Phải đợi lâu hơn để mua Nguyệt Lượng Loan rồi.”


Đúng là nuôi người đẹp sẽ rất tốn tiền. Không được, cô phải cố gắng kiếm tiền. Cô mở điện thoại ra rồi gửi tin nhắn


WeChat cho bên diễn viên quần chúng: “Có phim gì kiếm nhiều tiền không?” Ba phút sau lão Ngụy đã trả lời cô.


“Phím gì cũng diễn?”


“Ừm.”


“Đóng thể được không?”


“Được.” Chu Từ Phưởng đã từng nhìn thấy người khác đánh võ thay, cô cảm thấy rất đơn giản, chỉ cần khống chế
được sức lực không đánh cho người khác bị thương là được. Dù sao cô cũng rất mạnh.


“Cô gửi chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng qua đây. Kèm theo một tấm ảnh toàn thân nữa.” Ông Ngụy cảm thấy cô
đã diễn quần chúng nhiều rồi nên chắc đã hiểu được nội tình nên không nói nhiều nữa: “Chưa chắc sẽ được nhận,
để tôi thử xem.”


“Được.”


Chu Từ Phưởng gửi thông tin với ảnh qua.


Ba mươi phút sau, Chu Từ Phưởng sắp đi ngủ rồi thì lão Ngụy trả lời lại: “Dư Nhiên rất hài lòng, ngày mai cô đến
đây đóng thể cho cô ấy. Một phân cảnh 8 nghìn tệ.”


8 nghìn.


Nhiều thật đấy! Hóa ra làm diễn viên đóng thể kiếm được nhiều tiền như vậy.


Trước giờ Chu Từ Phưởng chưa từng nhận được nhiều như vậy, có rất vui mừng: “Mai tôi sẽ đi.” “Cô đến thị trực
tiếp tìm Anna bên tổ trang phục nhé.”


“Được.”


Lão Ngụy gửi một nhãn dán.


Chu Từ Phưởng gửi lại một dấu chấm.


Lão Ngụy gửi tiếp một nhãn dán.


Chu Từ Phưởng lại gửi tiếp một dấu chấm.


“Được rồi, đừng gửi nữa, mau ngủ đi.”


Cô nhóc này! Lần nào cũng nhắn dấu chấm để kết thúc cuộc trò chuyện. Ngày hôm sau, Chu Từ Phưởng khoác một
chiếc áo khoác, đội mũ, trùm kín từ đầu đến chân. Sáng sớm ở trường quay chỉ có nhân viên, diễn viên còn chưa
đến, Phương Lý Tưởng cũng chưa đến.


Cô đi thẳng đến tổ trang phục. Anna đã ở đó rồi, cô ta nhìn cô một lúc lâu: “Cô chính là người lão Ngụy tìm đến
sao?” Chu Từ Phưởng gật đầu. Anna đánh giá cô từ trên xuống dưới, mặc quá nhiều đồ, bọc kín kẽ từ trên xuống
dưới, thật sự không nhìn ra được vóc dáng như thế nào nên mới hỏi: “Trước đây đã làm chưa?” Chu Từ Phưởng


nói: “Chưa.” Cô chưa từng làm thế thân, sợ không khống chế được sức lực sẽ làm cho người khác bị thương. Anna
nhìn nửa khuôn mặt lộ ra ngoài mũ của cô, vẻ mặt khá bình tĩnh, cô ta theo lệ mà an ủi mấy câu: “Đến lúc đó phó
đạo diễn sẽ chỉ đạo và sẽ có người hướng dẫn cho cô. Cô không cần căng thẳng quá.”


Chu Từ Phưởng ngẩn người, cô không căng thẳng mà…


Từ trước đến giờ Chu Từ Phưởng chưa từng đóng thế nên không biết còn có một loại thế thân, tên của nó là động
thể cảnh khỏa thân. Mặt trời mọc, trời bừng sáng, hôm nay là một buổi sáng mùa đông giá rét nên mặt trời không
chói chang lắm, bên ngoài tràn đầy sương mù.


Chắc do dậy quá sớm nên Giang Chức ngủ chưa đủ giấc, tâm trạng cũng không tốt lắm. Anh nằm trên ghế một lúc,
đôi mắt nửa tỉnh nửa mơ, trong đầu nặng trĩu, lạnh lẽo giống hệt như ánh nắng mùa Đông.


“Chưa bắt đầu à?”


Vì Giang Chức vẫn chưa tỉnh ngủ nên có thể nghe ra được sự tức giận trong giọng nói của anh.


Phó đạo diễn Triệu sợ anh muốn chết, run rẩy mà trả lời: “Vẫn chưa sắp xếp xong diễn viên.” Giang Chức giơ tay
nhìn đồng hồ: “8 giờ 40 phút rồi.” Anh ngẩng đầu lên nhìn phó đạo diễn Triệu: “Để cho cả tổ phim đợi mỗi cô ta,
lần đầu đến à? Không biết nguyên tắc của tôi à?” Giữa đông mà mồ hôi của Phó đạo diễn Triệu đổ như mưa.


Người đại diện của nữ chính Dự Nhiên, Hứa Lộ vội vàng chạy đến xin lỗi: “Xin lỗi nhé Đạo diễn Giang, diễn viên
đóng thế còn chưa chuẩn bị xong, đã đi hối rồi.” “Diễn viên đóng thế?”


Giang Chức nhìn tay mình, đầu ngón tay bị đông cứng đến đỏ ửng rồi. Trời lạnh làm cho anh bực mình, anh liền
ném tập kịch bản trong tay đi, bỏ tay vào trong chăn, nhắm chặt mắt: “Tôi đồng ý cho dùng đóng thể lúc nào đấy?”


Vừa vào Đông, anh liền trở nên uể oải, sắc mặt cũng tái nhợt.


Nhưng dù bộ dạng có đau ốm vẫn đủ làm cho người khác sợ phát khiếp. Tim gan Hứa Lộ nhảy loạn lên, hạ mình
mà dịu dàng cầu xin cho nghệ sĩ: “Dự Nhiên là diễn viên mới, vẫn chưa có nền móng vững chắc, hầu hết người
hâm mộ là nam, nên sau khi phòng làm việc thảo luận mấy lần thì cảm thấy vẫn nên dùng người đóng thể sẽ thích
hợp hơn.”


Phim này là đề tài dân quốc, nữ chính là một nhân viên tình báo, trong phim có một cảnh giường chiếu phải quay
phía sau từ thắt lưng cho đến cổ.


Dù không quay nhiều nhưng cũng phải cởi.


“Cô nói mấy cái đó…” Tốc độ nói của Giang Chức rất chậm, thỉnh thoảng còn họ, yếu ớt mà nói tiếp nửa câu sau:


“Liên quan gì đến phim của tôi?”


Đây là không hề nể mặt.


“Dư Nhiên, cô ấy…” Hứa Lộ trở nên căng thẳng, bịa một câu: “Lưng cô ấy từng bị thương nên quay phim sẽ rất
xấu.” Làm sao mà nữ diễn viên lại có thể cởi đồ dễ dàng thế được, hơn nữa Dư Nhiên đi theo hướng đơn thuần,
ngây thơ, vì vậy nên cô ta mới liều mạng nói dối một lần.


Giang Chức lắc hộp sữa tươi trong tay, không nói gì.


Hứa Lộ nhân cơ hội nói tiếp: “Người đóng thế mà tôi tìm được có điều kiện rất tốt, chắc chắn sẽ quay đẹp. Đạo diễn
Giang, anh cứ thử quay trước đi xem sao?” Phó đạo diễn Triệu cũng nói đỡ “Hay là xem người đóng thể ra sao đã?


Xem lưng cô ấy có..”


Còn chưa nói xong.


“Ông chủ!”


“Ông chủ!”


A Vãn cao một mét chín lao đến, thở không thành hơi. “Cô Chu, cô ấy…” A Vãn thở dốc: “Cô ấy…”


Anh ta ngạt thở nên nói không thành lời.


Giang Chức lạnh lùng liếc xéo một cái, khó chịu: “Duỗi thẳng cái lưỡi ra.”


A Vãn hít sâu, thở ra một hơi: “Cô Chu phải đóng thể cảnh khỏa thân!”


Đóng thể cảnh khỏa thân…


Giang Chức nheo mắt, ngồi thẳng dậy, khẽ liếc mắt, trong đầu anh là một màu xanh xanh: “Người đóng thế mà các
người tìm đến là ai?”


Này thì ai mà biết được?


Phó đạo diễn Triệu gọi người: “Lão Ngụy.” Anh ta vội vàng gọi lớn: “Lão Ngụy!”


Lão Ngụy là người đứng đầu diễn viên quần chúng của phim trường, trong tay có đủ kiểu người đóng thế, diễn
viên quần chúng chuyên nghiệp, diễn viên đóng thể số lượng lớn, ông ta là người bạn già mà anh ta hợp tác từ rất
lâu. Lão Ngụy chạy từ bên ngoài vào: “Sao đẩy phó đạo diễn?”


“Người đóng thế mà ông tìm tên là gì đấy?”


“Cô ấy tên Chu Từ Phưởng.” Ông Ngụy gãi đầu: “Sao thế?”


Lại là cô gái họ Chu.


Phó đạo diễn Triệu lau mồ hôi, không dám nói thêm tiếng nào. Anh ta liếc mắt quan sát thì thấy đôi mắt xinh đẹp
của Giang Chức đã trở nên âm trầm.


Đột nhiên không khí trở nên ngột ngạt.


Đây là lần đầu lão Ngụy nhìn thấy đạo diễn chính, không biết được tính của anh nên không nhịn được mà nói tốt
mấy câu: “Đạo diễn, Chu Từ Phưởng rất giỏi. Dù cô ấy chưa từng đóng thế nhưng mà cô ấy đã làm diễn viên quần
chúng rất lâu rồi nên có rất nhiều kinh nghiệm. Hơn nữa mấy người phụ trách của đoàn phim cũng đã xem ảnh của
cô ấy, vóc dáng và…”


Một tiếng bộp vang lên. Hộp sữa trong tay Giang Chức ăn trên mặt đất. Việc này lập tức làm cho mọi người không
dám thở. “Nghỉ 20 phút.”


Giang Chức bỏ lại một câu rồi đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Du Nhiên đang thong thả đến muộn:


“Không thể quay cảnh lộ lưng?”


Du Nhiên cắn chặt môi không nói gì.


Giang Chức nhướng mắt, ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua hàng cúc trên áo khoác, vẻ mặt thờ ơ “Không thể
quay thì đổi sang người có thể quay đi.”


Hứa Lộ hoảng loạn: “Đạo diễn Giang…” Dự Nhiên kéo cô ta lại: “Tôi có thể.” Sắc mặt cô tái nhợt, gằn từng chữ “Tôi
có thể quay.” Cô mà dám nói không thì Giang Chức sẽ thay cô.


Bầu trời u ám, cơn ho như bị gió thổi bay.


“Người ở đâu?”


A Vãn ngẩn người.


Giang Chức dừng bước rồi quay đầu lại, ánh mắt âm trầm ẩn chứa sự tức giận: “Chu Từ Phưởng, cô ấy ở đâu?”


[Chuyện bên lề


A Phương Anh thường quay phim lộ lưng à? Giang Chức: Không có! Chỉ có một… hai lần gì đấy?


A Phương: Đêm nay em ra ngoài nằm đất.


Giang Chức ôm chăn gối đi theo.


A Phương: Đi theo em làm gì?


Giang Chức: Anh nằm đất với em.


A Phương: …
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom