• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (10 Viewers)

  • Chương 29

A Vãn chỉ cảm thấy lạnh cả người, rụt cổ lại: “Cô ấy đang ở trong phòng thay quần áo.”


Bây giờ, trong phòng thay quần áo kh3ông có ai.


“Từ Phường!”


“Từ Phường!”


Phương Lý Tưởng hùng hùng hổ hổ chạy vào, nhìn thấy không có ai, chỉ 1thấy rèm được kéo lại, cô ấy không hề
nghĩ ngợi, kéo rèm ra: “Từ…”


Âm thanh mắc lại ở cổ họng, cô ta nhìn chằm chằm Chu 9Từ Phưởng đang để lộ đầu vai, mắt rơi ra khỏi tròng.


Trắng quá…


Đây là phản ứng đầu tiên.


Sau đó cô ta c3ũng vô cùng ngạc nhiên, trên vai Chu Từ Phưởng có một vết sẹo, to khoảng bằng một ngón tay cái,
trên cổ đeo một sợi dây chuyền màu8 đen, mặt dây chuyền là một mảnh kim loại hình tròn bóng loáng.


Cô dùng quần áo che chắn cơ thể.


“Tôi đang thay quần áo.”


Sau đó cô lấy tay kéo rèm lại.


Phương Lý Tưởng còn chưa hoàn hồn, đứng hình một lúc rất lâu mới từ từ tỉnh táo lại: “Từ Phương, cái dây chuyền
trên cổ cô…”


Rèm cửa bị kéo ra.


Chu Từ Phưởng đi tới, mặc quần áo rất kín như bình thường.


Phương Lý Tưởng trang điểm đậm cho nên không rõ nét mặt, có vẻ hơi lơ đãng hỏi Chu Từ Phưởng: “Cái dây
chuyền đó nhìn rất đặc biệt, cô mua ở đâu thế?”


Cô mặc áo khoác, đội mũ lên, kéo khóa lên cao nhất, che hết cả cổ: “Không phải mua đầu.”


“Ai tặng cho cô sao?”


Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Phương Lý Tưởng: “Sao cô cứ hỏi mãi về dây chuyền của tôi thế.”


Đang nói chuyện nhưng con người của cô đen kịt như màu mực. Phương Lý Tưởng chưa từng thấy ánh mắt lạnh
lùng như thế này của Chu Từ Phưởng.


Phương Lý Tưởng dời mắt: “Bởi dây chuyền của cô quá đẹp thôi.”


“Người nhà của tôi để lại cho tôi.” Chu Từ Phưởng cúi đầu, thu lại sự phòng bị trong mắt: “Cô đổ mồ hôi kìa.”


Phương Lý Tưởng vội vàng lau mặt. “Có hơi nóng thật.” Cô ta dùng tay quạt quạt mấy cái, có vẻ tùy tiện hỏi:


“Quên mất chuyện chính, Từ Phương, cố định làm diễn viên đóng thế cảnh nóng sao?”


“Tôi không làm được đâu.”


Chu Từ Phưởng cũng mới biết trưởng nhóm tìm cô đóng kiểu vai như thế, cho nên cô nói với Anna là cô có thể bồi
thường tiên, sau đó liền đi thay quần áo,


“Vậy là tốt rồi.” Phương Lý Tưởng thở dài, dùng giọng mẹ già để dặn cô: “Tôi nói với cô, tuyệt đối đừng cởi đồ
thay người khác, không tốt cho danh tiếng của cô, chờ sau này tôi nổi tiếng rồi, tôi sẽ dẫn cô cùng ra måt.


Chu Từ Phưởng định nói cô không cần được ra mắt.


Nhưng chợt bên ngoài có người gọi tên cô: “Chu Từ Phưởng.”


Giọng rất thấp, giống như đè nén sự tức giận, còn có tiếng ho khan.


Là Giang Chức. Chu Từ Phưởng nghiêng đầu nhìn sang: “Ừm?” Giang Chức không vào trong phòng thay quần áo
nữ, mà dùng giọng ra lệnh nói: “Cô ra đây.”


Hům.


Chu Từ Phưởng kéo chặt mũ áo khoác, đi ra.


“Có chuyện gì sao?” Giang Chức đứng dựa vào tường, không biết có phải vì lúc đến đây đi quá nhanh không mà
mặt hơi đỏ, vành mắt cũng hơi hồng hồng: “Cô rất thiếu tiền sao?”


Lúc anh nói chuyện thở hơi gấp.


Chu Từ Phưởng không biết anh có ý gì, cũng thật thà trả lời: “Cũng không phải là quả thiểu.” Chỉ là bồi thường
mấy chục triệu, cô không đủ tiền mua Nguyệt Lượng Loan mà thôi


Anh nhìn cô chằm chằm, nhìn rất lâu.


“Cô xoay người sang chỗ khác đi.”


Vẫn là giọng ra lệnh. Tại sao lại muốn cô xoay người sang chỗ khác? Chu Từ Phưởng không nhúc nhích, để lộ lưng
cho người khác rất nguy hiểm. Anh đè nén yết hầu đang ngứa ngáy khó chịu, cố không ho khan: “Tôi nhìn một
chút thôi ”


Giọng nói mềm nhũn.


Chu Từ Phưởng cảm thấy anh rất yếu đuối, giống như có thể ngất đi bất cứ lúc nào, giống như một cô gái mắc bệnh
lâu ngày ở trên tivi. Cô nghĩ một lát, sau đó vẫn xoay người lại, quay lưng về phía anh, cô tin tướng Giang Chức là
người tốt, sẽ không giết cô.


Cô không nhìn thấy mặt anh, nhưng cô cảm thấy hơi thở của anh nặng hơn.


Giang Chức đưa tay về phía lưng cô, đầu ngón tay phiếm hồng. Chu Từ Phưởng đột nhiên quay đầu.


“Có.”


Anh vừa mới nói một chữ đã bị cô nắm lấy cổ tay, trong mắt cô đều là vẻ đề phòng: “Vì sao lại chạm vào lưng tôi?”


Một cô gái hai mươi tuổi, rốt cuộc là đã trải qua những chuyện gì mà luôn đề phòng mọi thứ như thế.


Đây là lần đầu tiên Giang Chức nhìn thẳng vào mắt cô, không có gì cả, trống trơn giống như một tảng băng, sầu
không thấy đáy, có thể khiến cho người khác bị hút vào.


Sắc mặt anh trắng bệch: “Bỏ tay ra.”


Cô không bỏ, vẫn nhìn anh chằm chằm.


Yết hầu của anh hơi khó chịu: “Khụ khụ khụ khục.” Mắt anh đỏ bừng, nói từng chữ một cách khó nhọc: “Chu Từ
Phưởng… đau.”


Chữ cuối cùng gần như không hề có sức lực nào.


Yếu ớt đến mức giống như cô đánh vào bịch bông, tất cả lực đều bị bật ngược trở về, giống như bàn chân mèo, VỖ
xuống một cái là mềm nhũn. Chu Từ Phưởng ngây ngẩn, quên mất mình vẫn đang nắm tay anh. Cơ thể của Giang


Chức vốn không thoải mái, lực của cô lại mạnh, anh vùng vẫy hai lần mà vẫn không thoát ra được, cả người run rẩy
giống như sắp ngã, cho nên thẹn quá hóa giận: “Cô bóp tay ông đây đau quá!”


Bóp đau quá!


Bóp đau!


Đau!


Chu Từ Phưởng bỗng nhiên buông tay, thấy trên cổ tay trắng nõn của Giang Chức lập tức bị hắn một vòng màu đỏ,
bình thường tay anh trắng muốt xinh đẹp, nhìn như thế này có hơi chói mắt.


Cô lập tức xin lỗi: “Thật xin lỗi, làm anh bị đau rồi.” Giọng điệu tự trách không đành lòng này… A Vãn vừa chạy
đến còn tưởng rằng đây là cảnh nữ ác bá trắng trợn chiếm đoạt thiếu nam nhà lành.


A Vãn híp mắt nhìn qua thấy cậu chủ của mình mặt đỏ đến mang tai, hơi thở dồn dập, đôi mắt ẩm ướt… đang vuốt


cổ tay mình: “Một cô gái như cô sao lại khỏe như thế.”


Trách cô, lực tay của cô quá mạnh. Chu Từ Phưởng càng tự trách: “Lần sau tôi sẽ nhẹ tay hơn.”


Lần sau?


Nhẹ tay? Càng nói càng giống như một tay ăn chơi khinh người, Giang Chức đột nhiên ho khan.


Chu Từ Phưởng vươn tay ra, muốn vỗ lưng cho anh, nhưng vụng về không biết nên làm thế nào, tay cứng lại ở đó
cả buổi, sau đó im lặng rụt tay về.


“Anh còn chưa nói vì sao lại muốn chạm vào lưng tôi.”


Giang Chức nghỉ một lát, cuối cùng không họ nữa, mạch máu trên cổ hiện rõ, tại đỏ lên, thở phì phò, dáng vẻ giống
như bị người ta bắt nạt đến thảm hại.


Anh vô cùng buồn bực, giọng nói có vẻ không ổn lắm: “Nhìn thôi.”


Chu Từ Phưởng không hiểu ý anh.


“Không phải cô muốn đóng thế cảnh nóng cho diễn viên chính trong phim của tôi sao?” Đôi mắt hoa đào đỏ ửng
của anh quét một lượt từ trên xuống dưới: “Không được đầu, cô không đủ tư cách.”


Giọng nói đầy ác ý, tính tình nóng nảy.


Những người vừa đẹp vừa giỏi hình như đều không tốt tỉnh, giống như các cô chiêu sống trong nhà cao cửa rộng
nên sinh hư, Giang Chức cũng là cậu ấm con vợ cả của nhà họ Giang.


Chắc chắn là bị chiều hư rồi.


Chu Từ Phưởng: “Ừm.”


om?


Không có gì nữa sao?


Giang Chức nói nửa chừng: “Sau này cô…”


Sau đó lại không nói tiếp nữa.


Chu Từ Phưởng chờ rất lâu không chờ được câu nói tiếp theo, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới mũ áo khoác hơi ngẩng
lên: “Cái gì cơ?”
Cái quái gì thế này!


Giang Chức đè nén sự tức giận, nhưng lại không biết đang khó chịu cái gì, không biết giải thích sự khó chịu của
mình như thế nào, dùng sức cởi nút áo khoác, thở hắt ra: “Sau này đừng đóng thế những cảnh thể này, nếu thiếu
tiền thì đến buổi casting của tôi.”


Nói một câu xong mà anh đã tức đến nỗi thở hổn hển.


Nhưng Chu Từ Phưởng biết, chỉ là tính tình của Giang Chức hơi nóng nảy thôi, nhưng anh là người tốt, biểu cảm
của cô chân thành, lạnh lùng, ngơ ngác, lại hơi chất phác: “Anh thật sự là một người tốt.”


Giang Chức lại không thở nổi, họ đến mức cuống họng của anh nóng rát.


Người tốt?


Mẹ nó chứ anh là người tốt, thì bệnh của anh cũng chẳng nhẹ hơn! Chu Từ Phưởng nhìn anh họ đến mức không
ngừng được, phân vân thật lâu cuối cùng vẫn đưa tay ra vỗ lưng cho anh, cô sợ mình không kiểm soát được lực
làm cho anh đau, cho nên cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể, cẩn thận từng li từng tí.


Giang Chức hơi sửng sốt, quay đầu.


Ngón tay cô đang đưa ra đúng lúc chạm vào mặt của anh, lạnh buốt và nóng hổi, hai cảm giác trái ngược và vào
nhau, giống như những cây kim châm vào trên da thịt, vừa tê vừa ngứa, lại hơi đau. Giang Chức gần như lảo đảo
né tránh, toàn bộ một bên mặt đỏ lên, lúc này mới mở miệng: “Cô, tay của cô sao lại lạnh như thế?”


À, nhiệt độ cơ thể của cô thường thấp hơn người bình thường.


Chu Từ Phưởng thu tay lại: “Tôi lạnh.”


Hầu yết của anh khẽ trượt, đột nhiên không biết nói gì, anh cảm thấy hơi khát, hít thở không thông.


“Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.”


Anh hơi ngạc nhiên, ừ một tiếng.


Cô nói: “Sau này anh chắc chắn phải cẩn thận, không được đi ra ngoài một mình, càng không được đi ra ngoài vào
ban đêm. Sẽ có người quấy rối anh mất.


Anh quay đầu nhìn cô: “Cô có ý gì?”


Cô nhìn xung quanh rồi bước lên phía trước một bước, nhón chân lên, ghé sát bên tại anh, nói nhỏ: “Anh phải trốn
đi, nếu không người khác sẽ thèm muốn vẻ đẹp của anh.”


Năm đó, thiếu niên nhà họ Lạc không biết ăn nói kia cũng như thế này, ghé sát vào tai anh nói cho anh nghe: “Anh
phải trốn đi, bọn họ cho anh uống thuốc độc, bọn họ đều là người xấu.”


Hừm, anh có bị điếc đâu.


Cũng vào năm đó, thiếu niên ấy chết trong biển lửa, sau đó không còn ai nói với anh, anh phải trốn đi, có người
muốn hại anh nữa.


Giang Chức nhìn chằm chằm Chu Từ Phưởng.


Ánh mắt của cô lúc nhìn anh giống thiếu niên kia như đúc, thảo nào cô có thể cho anh những cảm giác khác, khiến


anh hồn bay phách lạc.


[Chuyện bên lề A Phương: Anh phải trốn đi, nếu không người khác sẽ thèm muốn vẻ đẹp của anh.


Giang Chức: Được, anh trốn đây.


A Phương nghĩ, anh đúng là ngoan thật.


Sau đó Giang Chức chui vào trong chăn của cô.


A Phương: Vì sao anh trốn trong chăn của em.


Giang Chức: Để em thèm muốn vẻ đẹp của anh.


A Phương: …


Giang Chức: Đến đây đến đây, A Phương, mau tới đây bắt nạt anh đi! Dùng! Lực! Đè! Anh! Đi!


Tổng giám đốc Cố: Cậu Chức, đúng là không biết xấu hổ, không biết mất mặt là gì!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom