• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (9 Viewers)

  • Chương 30

Chu Từ Phưởng không biết vì sao anh ngẩn người ra, lời muốn nói cũng đã nói xong rồi: “Tôi đi đây.”


Anh vẫn không nói câu nào3 như cũ.


Chu Từ Phưởng liền đi mất.


Rất lâu sau, Giang Chức vẫn đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích, A Vãn gọi anh.1 “Ông chủ.” “Ông chủ.”


Ông chủ của anh ta vẫn không có phản ứng gì.


A Vãn đưa tay lay anh: “Ông chủ.” Lúc này Giang 9Chức mới tỉnh táo lại, vẫn còn dáng vẻ hoảng hốt, A Vãn càng
nhìn càng cảm thấy có gì đó không đúng: “Mặt cậu đỏ quả.”


Ánh m3ắt của anh hơi thẫn thờ, tay đưa lên để ở vị trí tim, sau đó lảo đảo dựa vào tường, nặng nề thở hắt.


Phản ứng này làm cho A 8Vãn sợ hãi.


“Sao thể ông chủ? Cơ thể không thoải mái sao?”


Ông chủ bám vào tường thở khó khăn.


A Vãn lo lắng: “Thôi xong, tai cậu cũng đỏ lên rồi, có phải mắc bệnh gì không?” Anh ta nhanh chóng gọi điện thoại:


“Alo, Bác sĩ Tiết à? Cơ thể của ông chủ tôi không được khỏe?”


Tiết Băng Tuyết ở đầu dây bên kia hỏi về triệu chứng.


A Vãn nhanh chóng miêu tả.


“Ho nhiều lắm.”


“Không ho ra máu.”


“Hình như có hơi sốt, mặt cậu ấy đỏ lắm, cái gì cũng đó.”


“Hình như cậu ấy không thở được.” A Vãn toát mồ hôi lạnh: “Giống như là triệu chứng của tắc nghẽn cơ tim.”


Thời điểm này năm ngoái, lúc trời vừa vào Đông, cậu chủ đã ho ra máu, A Vãn sợ chuyện cậu chủ hồng nhan bạc
mệnh, mặc dù tính tình cậu chủ không tốt, nhưng anh ta cũng không muốn cậu chủ chết.


A Vãn suýt khóc: “Đi đứng cũng không được… Hình như sắp ngất…” Cậu chủ đáng thương của tôi… Mới hai mươi
tư tuổi… Ông trời làm ơn xót thương.. Giang Chức lảo đảo trở về phòng nghỉ, uống hai viên thuốc an thần nhưng
không có tác dụng nào, nhịp tim vẫn đập nhanh không kiểm soát, anh không thở nổi, nằm trên ghế hít thở khó


khăn.


A Vãn đỏ mắt theo sát anh không rời.


“Ông chủ.”


Giang Chức không có tâm trí để ý đến anh ta.


A Vẫn rất muốn khóc, nhưng anh ta cố gắng nhịn xuống: “Cậu sao rồi? Có muốn uống nước nóng không?” Không
nhận được câu trả lời, anh ta hấp tấp đi rót một cốc nước nóng, đưa bằng hai tay cho cậu chủ: “Bác sĩ Tiết sẽ đến
nhanh thôi, cậu kiên trì thêm một chút nữa.”


Nhiệt độ trên mặt Giang Chức còn chưa giảm xuống, môi đỏ hơn bình thường rất nhiều, trong về bệnh tật lại mang
theo sự quyến rũ, có vẻ anh không vui, thô lỗ giật tấm thảm trên ghế xuống ném vào trong tay A Van.


“Đem cái này đến cho Chu Từ Phưởng.”


Biểu cảm của A Vãn ngơ ngác: “Hả?”


Anh sốt ruột nói: “Cô ấy lạnh, cậu đưa qua cho cô ấy.” Tay lạnh như băng vậy, lạnh chết cô. Đến lúc nào rồi còn để
ý người khác có lạnh hay không. A Vãn một tay cầm chăn, một tay đưa cốc nước nóng đến: “Cậu không lạnh sao?”


Giang Chức không nhận, cặp mắt hoa đào như ngậm nước bên trong, vẻ mặt mờ mịt mơ hồ.


Anh nói: “Tôi nóng.”


Nóng?


A Vãn thấy mặt anh đỏ đến mang tai, càng lo lắng hơn: “Có phải cậu bị sốt rồi không?”


Giang Chức thở mạnh một hơi: “Còn không đi nhanh đi.”


“Vâng.”


A Vãn chạy đi đưa tấm thảm.


Trong phòng chỉ còn lại mình Giang Chức, anh nằm trên ghế, hai mắt nhắm nghiền, anh giơ tay lên, dùng mu bàn
tay chạm lên trán, mẹ nó nóng thật, cả người đều nóng!


20 phút sau Tiết Băng Tuyết đã đến.


“Đưa tay cho tôi.”


Giang Chức nheo mắt lại, hơi sửng sốt. Tiết Băng Tuyết gọi anh: “Giang Chức.”


Không có phản ứng gì.


“Giang Chức!”


Anh mở mắt: “Ừm?”


Tiết Băng Tuyết nhìn sắc mặt của anh, không đến mức nghiêm trọng như A Vãn miêu tả, sắc mặt tái nhợt những
ánh mắt vẫn có thần, da không đến nỗi quá tải: “Đưa tay cho tôi, bắt mạch.”


Giang Chức vươn tay ra, đặt trên thành ghế.


Tiết Băng Tuyết học chuyên ngành Đông y, xem mạch rất giỏi, anh ta đè mạch của Giang Chức, dò dò ẩn ẩn: “Thuốc
tôi đưa cho cậu, một ngày cậu uống mấy viên?” Giang Chức không biết đang nghĩ gì, có vẻ hơi lơ đãng: “Một viên.”


Thuốc kia gây tổn thương phổi, uống vào bị ho, còn ho ra máu, nhất định không thể uống quá nhiều. Vô sinh là
chuyện nhỏ, uống quá nhiều không khéo còn mất mạng.


Giang, chờ một thời gian tôi sẽ đưa thuốc khác cho cậu.” Thuốc kia dù sao cũng đang ở trong giai đoạn nghiên cứu,
nói không chừng ngoại trừ gây vô sinh còn có tác dụng khác.


Cũng không biết Giang Chức nghe có lọt tai không, từ đầu đến cuối anh đều nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.


“Hỏi anh một chuyện này.” Anh nằm xuống ghế.


Tiết Băng Tuyết đang kê đơn thuốc: “Cậu hỏi đi.”


“Xu hướng tình dục có thể thay đổi sao?”


Tiết Băng Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên.


Giang Chức lặp lại một lần nữa: “Xu hướng tình dục có thể thay đổi sao?” Lông mày anh càng nhíu chặt lại.


Bởi vì cô giống như người đã chết sao? Hay vì cô kỳ lạ? Hay là anh tò mò với người khác phái? Hoặc là… chỉ vì trái
tim trong lồng ngực của anh đang đập loạn lên.


Anh không xác định được, anh chỉ biết là, cô khác với những người khác.


Tiết Bằng Tuyết bị câu hỏi của anh làm cho kinh ngạc, khuôn mặt đờ ra, khẽ nhếch miệng, rất lâu sau mới trả lời
Giang Chức: “Cậu có như thế hay không thì tôi không biết, nhưng tôi thì không.” Anh ta hơi thẹn thùng, nhưng
vẫn rất kiên định nói: “Tôi sẽ luôn chỉ thích mỗi mình Duy Nhĩ.”


Lại nhắc đến Giang Duy Nhĩ!


Không có tiền đồ!


Suy nghĩ của Giang Chức đã loạn lại càng bị anh ta làm cho loạn hơn, tức giận mắng anh ta: “Thích thì tán người ta
đi.”


Trong suy nghĩ của anh, chỉ cần anh muốn thì nhất định phải đạt được, bất kể dùng thủ đoạn gì cũng nhất định
phải đạt được. Tiết Băng Tuyết thì khác, Tiết Băng Tuyết là một đứa trẻ to xác, được yêu chiều mà lớn lên nên vừa
ngốc vừa ngợi “Cô ấy có bạn trai rồi, tôi mà cướp thì chính là kẻ thứ ba.” Giang Chức xem thường: “Vậy thì sao?”


Giọng nói khinh thường, ánh mắt khiêu khích.


Tính cách này của Giang Chức, làm gì cũng thế thôi, đừng có nói chuyện đúng sai với anh, đúng hay sai là do anh
quyết định, ai cũng không tác động đến được.


Đây chính là chủ nghĩa duy ngã bản thân mình là nhất


Tiết Băng Tuyết không tranh luận với anh, mặt anh ta có vẻ rất buồn.


Giang Chức không nhìn nổi dáng vẻ sầu thảm, muốn chết mà không được này của anh ta, giọng điệu tùy ý: “Nếu
như tôi thích ai đó…” Anh liếm môi: “Người ta kết hôn rồi thì tôi cưỡng hiếp người ta thôi.” Cũng không phải là
không thể có người ta được.


Cưỡng… cưỡng hiếp!


Tiết Băng Tuyết trợn tròn mắt, thế giới quan vỡ vụn!


Bất thình lình, một giọng nói chen ngang vào: “Làm cái gì đấy?” Cửa bị đẩy mạnh ra, Giang Duy Nhĩ mặc váy đi
vào, trợn mắt nhìn Giang Chức: “Nói chuyện văn minh một chút đi.”


Tiết Băng Tuyết lập tức đứng lên, mặt đỏ bừng, nuốt một ngụm nước bọt lớn: “Duy… Duy Nhĩ.”


Giang Duy Nhĩ nhìn tại anh ta đỏ lên: “Có phải Chức Nhi bắt nạt anh không?”


Anh ta lắc đầu như trống bỏi: “Không có!” Giang Duy Nhĩ không tin được, dò xét anh ta, lại nhìn Giang Chức, híp
mắt giống như một con sói đầy tính công kích, so ra thì Tiết Băng Tuyết đúng là một con thỏ bé nhỏ đơn thuần. Cô
căn dặn Tiết Băng Tuyết: “Sau này anh đừng chơi với bọn họ nhiều nữa, bọn họ chỉ dạy hư anh thôi.” Tiết Bảo Di
sống kiểu trụy lạc không sợ trói buộc gì, tên Kiều Nam Sở kia cũng xấu tính, không đàng
hoàng tí nào!


Tiết Băng Tuyết vô cùng nghe lời, liên tục gật đầu như con gà mổ thóc: “Ừm, tôi biết rồi.” Duy Nhĩ nói gì cũng đúng! Duy Nhĩ nói gì anh ta cũng nghe lời hết!


Giang Duy Nhĩ nhìn mắt anh ta lóe sáng giống như một động vật nhỏ vô hại, có cảm giác muốn vuốt lông anh ta,
ngày trước trong đám cậu ấm kia, anh ta là người ngoan ngoãn nhất.


Bởi vì quá ngoan ngoãn cho nên mới dễ bị lừa.


Đang nghĩ ngợi thì có điện thoại gọi đến, Giang Duy Nhĩ nhìn qua điện thoại rồi quay lưng đi nghe máy.


“Đến rồi sao?”


Giọng nói dịu dàng ngọt ngào.


Là điện thoại của Tiếu Lân Thư.


Cô nói chuyện với anh ta dịu dàng như một đóa hoa: “Anh ở trên xe chờ em nha.” Tắt điện thoại, giọng nói liền trở
nên mạnh mẽ: “Tôi có việc phải đi trước, Chức Nhi, cháu bớt bắt nạt Băng Tuyết đi biết chưa.”


Vẻ mặt Giang Chức lạnh lùng.


Giang Duy Nhi vẫy vẫy tay rồi rời đi, Tiết Băng Tuyết lưu luyến không rời đuổi tới tận cửa, ánh mắt dõi theo cực kì
buồn thương.


Giang Chức xoa ấn đường, muốn đánh tên này một cái, gọi một tiếng: “A Vãn.”


A Vãn đi đến.


Anh nhíu chặt lông mày: “Giúp tôi đặt lịch hẹn với bác sĩ tâm lý đi.”


Anh phải làm rõ tâm tư của mình với Chu Từ Phưởng là như thế nào. Bởi vì cô giống thiếu niên kia? Hình như không phải thế?


A Vãn cảm thấy hôm nay cậu chủ hơi kỳ lạ nên rất tò mò: “Cậu muốn gặp bác sĩ tâm lý làm gì?” Chẳng lẽ là bệnh nặng quá nên tâm lí sụp đổ rồi?


Giang Chức ngẩng đầu, ánh mắt lãnh đạm.


A Vãn nhanh chóng ngậm miệng lại, thể hiện là sẽ không lắm mồm nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom