• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (13 Viewers)

  • Chương 31

Phim trường chỉ có một bãi đỗ xe, cách trường quay phim của Giang Chức gần nghìn mét.


Giang Duy Nhĩ đi vô cùng cẩn th3ận, sau khi xác định không có ai đi theo mới lên một chiếc xe, vừa ngồi xuống, cơ
thể đã bị một cánh tay kéo vào.


Ti1ếu Lân Thư không đeo khẩu trang, mỉm cười nhìn cô.


Giang Duy Nhĩ lo lắng có paparazi nên lùi lại một chút: “Không ph9ải anh có hoạt động sao?” Anh vẫn không chịu,
kéo cô vào trong lòng: “Nhớ em.”


Giọng nói rất khàn, có lẽ anh vô cùng3 mệt rồi, Giang Duy Nhi đang định hỏi sao anh lại đột nhiên quay lại thì bị
anh ôm chặt lấy khiến cô hơi ngạc nhiên.


“Sao thế?”


Tiêu Lân Thư gác cằm lên vai cô: “Duy Nhĩ.”


“Vâng.”


Anh không nói gì nữa, chỉ hôn cô.


Giang Duy Nhĩ lo lắng bên ngoài, đẩy nhẹ anh ra: “Sẽ bị chụp đấy.”


“Chụp thì chụp thôi.” Anh lại tiến tới nhẹ hôn lên khóe môi cô.


Giang Duy Nhĩ mềm lòng, để mặc anh, vừa cúi đầu đã thấy tay anh dưới ống tay áo: “Tay anh sao thế?” Anh rủ tay
xuống: “Không sao đâu, quay phim bị thương.”


Cô không yên tâm, kéo tay áo anh lên.


“Đừng nhìn.”


Tiêu Lân Thư giữ tay cô lại.


“Em nhìn một cái thôi.” Giang Duy Nhĩ gỡ các tay áo của anh ra, xắn tay áo lên, nhíu mày: “Lừa em à, không phải
quay phim bị thương, đây là bị bỏng tàn thuốc.”


Trên cánh tay anh có hai vết bỏng do tàn thuốc lá.


Tiêu Lân Thư bật cười: “Bị em phát hiện ra rồi.” Anh thích cười, lúc đuôi mắt cong cong, cả đôi mắt cũng sáng lên,
anh muốn lấy lòng cô nên nói thẳng: “Anh lén hút một điều.”


Tính anh rất tốt, vẫn luôn dịu dàng điềm đạm.


Giang Duy Nhĩ không tức giận với anh nổi, cũng không nỡ tức, thấy vết bỏng trên cánh tay anh thì chỉ đau lòng:


“Chẳng dễ gì mới cai được.”


Anh cười hôn lên mặt cô: “Sau này không dám nữa, anh hứa.”


Lúc trước anh hút thuốc rất nhiều, Giang Duy Nhi bắt anh phải cai thuốc.


Cách đó năm mươi mét, Phương Lý Tưởng đang khom lưng chống tay lên cây cột trong bãi đỗ xe, người cong chín
mươi độ nghiêng về phía trước lắng tai nghe lén, đang tập trung tinh thần thì đột nhiên sau lưng có người vỗ cô.


“Lý Tưởng.”


Cô quay đầu lại, ngón tay đè trên môi: “Suyt.”


Thấy cô tỏ vẻ thần bí, Chu Từ Phưởng nhỏ giọng nói: “Cô đang làm gì thế?”


Vẻ mặt Phương Lý Tưởng rất mâu thuẫn, vừa kích động mà lại đau lòng, thì thào nói: “Trợ lý của tôi và thần tượng
của tôi đang lén lút… Hẹn hò!” Nói rồi cô ta lại vểnh tai lên nghe, nhíu chặt mày: “Ôi trời, không nghe được!” Tiếc
quá.


Thính lực của Chu Từ Phưởng rất tốt, chỉ cần có muốn thì cô có thể nghe rõ những âm thanh trong khoảng cách 300
mét, thế là cô thuật lại đoạn nói chuyện đầy đủ từ đầu đến cuối.


“Cục cưng, cho anh hôn một cái.” Mặt không cảm xúc. “Anh hôn thì hôn đi, không được nói.” Mặt vẫn không cảm
xúc. “Ừ, không nói.” Mặt tiếp tục không cảm xúc. “Đáng ghét.” Mặt vẫn không có cảm xúc. 2


Chu Từ Phưởng đọc lại những lời âu yếm mà giọng nói như thể đang đọc thuộc lòng bài văn.


Phương Lý Tưởng nhất thời không kịp phản ứng: “Cô đang làm gì thế?”


Vẻ mặt Chu Từ Phưởng lúc này đàng hoàng mà lạnh lùng: “Không phải cô muốn nghe sao? Tôi nghe họ nói giúp cô
rồi nói cho cô biết.


Phương Lý Tưởng: “…”


Đây đúng là bảo bối đấy. Phương Lý Tưởng cảm thấy Chu Từ Phưởng vừa lạnh lùng vừa dễ thương lại vừa ngoan
ngoãn, nghe trộm người ta yêu đương vụng trộm mà làm như vô tội. Cô ta không thể làm hư Chu Từ Phưởng như
tờ giấy trắng này được nên hai người cùng nhau đi ra ngoài.


“Từ Phương, có phải gần đây cô rất thiếu tiền không?” Chu Từ Phưởng cách Phương Lý Tưởng hơi xa, dường như
không thích gần gũi với người khác, khuôn mặt cũng giấu trong mũ áo khoác, cô nói: “Tôi muốn mua một món đồ
khá đắt.”


Phương Lý Tưởng biết có gặp khó khăn trong giao tiếp, nên giữ khoảng cách đi theo sau cô: “Thế tôi giới thiệu việc
làm thêm cho cô nhé.”


Cô nói: “Tôi không làm thế thân.”


“Không phải thể thân, anh họ tôi mở một tiệm cắt tóc, gần đây đang tuyển người mẫu tóc.” Phương Lý Tưởng thấy


trên người Chu Từ Phưởng có một hơi thở cấm dục bí ẩn, vô cùng ngầu, có điều chỉ cần có nhíu mày thì lại là một
khuôn mặt bị quan chán đời cao cấp, đẹp kiểu chán chường, dù thì nhìn thế nào cũng thấy đẹp, chỉ là chưa từng
thấy cô cười, không biết cô cười sẽ trông như thế nào.


“Tôi phải làm gì?”


Phương Lý Tưởng khí khái ngút ngàn: “Không cần làm gì cả, chỉ cần để anh ấy tạo mẫu tóc cho cô là được, cô cứ
việc báo giá tiền!”


“Được.”


Vì không làm thế thân nữa nên Chu Từ Phưởng về nhà trước, sau đó đến dưới cầu Bát Nhất bày gian hàng dán
kính cường lực.


Cả buổi chiều, không khí trong phim trường không đúng lắm nhưng cũng không nói được là không đúng ở đâu,
dẫu sao thì nữ chính Dư Nhiên bị Giang Chức mắng đến khóc luôn, nói cô ấy diễn như shit chó.


Bảy giờ tối.


A Vãn đặt chỗ giúp Giang Chức ở quán trà Hồ Luân để hẹn một bác sĩ tâm lý nổi tiếng ở thủ đô.


“Bác sĩ Khưu đã đợi cậu ở trong rồi.”


Buổi chiều có mưa, ngày mưa mùa Đông lạnh khủng khiếp.


Giang Chức đeo khẩu trang: “Cậu không cần đi theo.”


Anh để A Vãn lại, đẩy cửa xe ra, che một cái ô màu đen bước vào trong mưa, cách một làn mưa mờ mịt mông lung.


A Vãn thấy anh cúi đầu ho cả một đường.


Ôi, cậu chủ không chỉ có bệnh trên người mà còn có bệnh trong tim nữa.


Chỗ ngồi của khách trong quán trà Hồ Luân đều là ghế đơn, bảo đảm bí mật rất tốt. Giang Chức đẩy cửa ra, ở trong
đã có người đang đợi.


Một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da thấy anh bước vào thì lập tức đứng dậy, hơi câu nệ gọi một
tiếng: “Cậu chủ Giang.”


Giang Chức tháo khẩu trang ra, cởi áo khoác ngoài, ngoài phòng lạnh trong phòng nóng, nhiệt độ chênh lệch khá
lớn, khuôn mặt trắng bệch của anh cũng nhanh chóng đỏ lên: “Ngồi xuống đi.”


Giọng nói yếu ớt.


Một con ma bệnh giống như lời đồn. Bác sĩ Khưu ngẩng đầu nhìn rồi lại cúi đầu xuống ngay, khuôn mặt này cũng
trắng như lời đồn, quả thật rất đẹp.


Giang Chức ngồi xuống, lấy khăn lau nước mưa dính vào ngón tay: “Tôi tìm ông để tư vấn chuyện này, tôi không
hi vọng bất kỳ ai biết được, nhất là người nhà họ Giang.”


Tim Bác sĩ Khưu đập hơi nhanh, ông sợ hãi: “Tôi hiểu rồi.”


Giọng điệu của Giang Chức rất tùy tiện, anh rót cốc trà, đôi môi đỏ thắm nhấp một ngụm: “Đừng căng thẳng,
không có chuyện gì khác, hỏi ông mấy vấn đề thôi.”


“Cậu hỏi đi.” Anh im lặng một lúc, dường như không biết nên nói thế nào, nhíu mày: “Tôi có một người bạn.”


Dừng lại ba giây, anh nhấn mạnh: “Đây là chuyện của bạn tôi.”


Bác sĩ Khưu cạn lời đến quên cả căng thẳng: “…”


Ông trời con nhà họ Giang cũng chơi cái trò giả làm bạn bè này hả?


Dường như sợ ông không tin, Giang Chức còn giải thích thêm một câu, giọng điệu có vẻ như chả có gì quan trọng:


“Có biết Tiết Bảo Di không, cậu Hai nhà họ Tiết, là chuyện của anh ta.” Bác sĩ Khưu cái gì cũng biết nhưng phải giả
vờ như chẳng biết cái gì tỏ vẻ đoan chính: “Ừm, tôi hiểu rồi, là chuyện của cậu Hai nhà họ Tiết.”


Giang Chức nói cái gì thì là cái đó.


Giang Chức nhấp một ngụm trà, động tác vô cùng tao nhã: “Cậu ta là gay, nhưng gần đây cậu ta nghi ngờ là cậu ta
bị bẻ thẳng lại rồi.” Anh lại nhấp một ngụm trà nữa, uống trông có vẻ không tập trung lắm: “Tôi muốn biết đồng
tính có thể bị bẻ thẳng hay không.”


Thế nên cậu chủ Giang bị bẻ thẳng?


Tin tức lớn quá!


Bác sĩ Khưu vừa căng thẳng lại vừa kích động khó kiềm chế được: “Có thể, tính hương có quan hệ chặt chẽ với hoàn cảnh xung quanh.” Ông vừa nói xong thì Giang Chức nhíu chặt mày lại. “Cậu ta chỉ nghi ngờ, làm thế nào mới có thể xác định được?” Anh đặt cốc trà xuống, yết hầu khẽ trượt, ngồi thẳng người lên.


Từ vẻ mặt có thể nhìn ra là đang hoảng hốt. Bác sĩ Khưu cũng hoảng hốt theo: “Có thể nói cậu…cậu Hai nhà họ Tiết, bạn cậu có dấu hiệu cụ thể nào không giống lúc trước không?” Mắt Giang Chức tựa như hoa đào tháng ba, gương mặt xinh đẹp chìm vào suy tư hồi lâu.


“Cậu ta vẫn luôn nhớ đến cô gái đó, nhưng lúc cậu ta nhìn thấy cô ấy thì lại khó chịu.” Nhíu mày lại, anh lại bưng cốc trà lên uống một ngụm lớn, liếm môi giống như còn khát: “Không nhìn thấy thì còn khó chịu hơn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom