• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (2 Viewers)

  • Chương 32

“Không thấy thì còn khó chịu hơn.”


Triệu chứng này…


“Có bài xích tiếp xúc thân thể không?” Bác sĩ Khưu hỏi,


Lần nà3y Giang Chức trả lời rất nhanh: “Không.”


“Chỉ không bài xích cô ấy hay là không bài xích những người khác phải khác nữa?”


Đ1ôi mắt hoa đào trở nên mờ mịt: “Không rõ.” Nào có những người khác phái khác, ai mà dám như cô ấy chứ, vừa
bóp anh vừa sờ anh.


Cứ h9ỏi đáp như thế, Bác sĩ Khưu bị khơi dậy sự tò mò, không biết cô gái kỳ lạ nào lại có thể bẻ thẳng được người
đẹp bậc nhất thủ đô đã công nh3iều năm, nhất thời nhanh miệng: “Cậu đối với cô ấy.”


Lời nói của Bác sĩ Khưu bị cắt đứt một cách nghiêm túc: “Tôi nói rồi, là chuyệ8n của Tiết Bảo Di, không phải tôi.”


Cậu chủ này tức giận rồi? Bác sĩ Khưu biết điều vội vàng sửa lại: “Cậu Hai nhà họ Tiết có tò mò với người khác
phải đó không?”


Giang Chức lạnh lùng nhìn ông ấy, dường như đang cảnh cáo ông đừng có lỡ lời, dáng vẻ càng thêm nhàn hạ, ừ
một tiếng coi như thừa nhận, rồi lại bổ sung thêm: “Rất tò mò.” Bác sĩ Khưu cảm thấy lần tư vấn tâm lý này càng
lúc càng giống tư vấn tình cảm hơn, to gan hỏi điểm mấu chốt: “Động… động lòng không?” Đặc biệt nhấn mạnh
thêm: “Ý tôi là cậu Hai.”


Giang Chức mệt mỏi ngây người một chốc.


Động lòng?


Lúc anh mười mấy tuổi có thích một thiếu niên, lúc đó vẫn còn là trẻ con, chưa kịp xác định có phải là tình yêu đậm
sâu hay không thì người đã mất rồi. Động lòng? Trò đùa này anh không hiểu lắm, chỉ biết anh nhung nhớ nhiều
năm như thế, không buông bỏ được.


Anh đổi sắc mặt, không được tự nhiên bưng cốc trà lên che giấu: “Như thế nào là động lòng?”


“Tim đập nhanh, cơ thể nóng lên, giống như…” Bác sĩ Khưu nghĩ đến việc đổi phương là con ma bệnh nên hình
dung khá chuẩn: “Giống như tắc nghẽn cơ tim ấy.”


Cạch. Giang Chức đặt cốc trà xuống, sắc mặt nói đổi là đổi.


Tắc nghẽn cơ tim cái con khỉ ấy!


Bác sĩ tâm lý ngu xuẩn này được tìm từ đầu đến vậy?


“Hôm nay đến đây thôi.” Anh cầm áo khoác đứng dậy, đứng lên mạnh quá nên vội ho khan vài tiếng.


Không biết là câu nói đó khiến ông trời con không vui, Bác sĩ Khưu chỉ có thể kiên trì đứng dậy, đưa một tấm danh
thiếp: “Đây… đây là danh thiếp của tôi, nếu cậu chủ Giang có vấn đề gì thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”


Giang Chức cau mày suy nghĩ, lát sau nhận lấy danh thiếp.


Anh đẩy cửa ra khỏi phòng bao, không biết có ai hút thuốc trên hành lang, mùi thuốc nồng khiến anh bực bội, danh
thiếp trong tay bị anh vo tròn, bước đến chỗ rẽ, anh chần chờ một lúc, ném danh thiếp vào trong thùng rác rồi quay
người và trúng Chu Từ Phưởng mặc áo khoác màu đen.


“Giang Chức.”


Hai chữ lạnh lùng, không hề gợn sóng.


Phản ứng của anh luôn mạnh mẽ hơn so với bất kỳ ai, bất kỳ lần nào, giống như một cái búa tạ nên mạnh vào tim
anh mà không hề báo trước.


Sau đó, giống y như tên bác sĩ vô dụng đó đã nói, tim đập nhanh, cơ thể nóng lên.


Anh vô thức nuốt nước bọt: “Cô… cô ở đây làm gì?”


Đôi mắt hoa đào chứa ý xuân, như khói như tơ.


Chu Từ Phưởng không hiểu được biểu cảm kỳ lạ đó nên không nhìn anh nữa: “Tôi đến giao đồ ăn.”


Khóe mắt anh hơi đỏ, đôi mắt hoa đào như có ánh nước nhìn chằm chằm vào cô và thở gấp.


Chu Từ Phưởng bị nhìn đến không tự nhiên, lùi về sau một bước, ngẩng đầu nhìn anh: “Mặt anh đỏ quá, không
thoải mái à?”


Ừ, không thoải mái.


Thấy cô thì tim không thoải mái.


Chưa đợi Giang Chức mở lời, chỗ góc rẽ hành lang có một tên say xỉn vịn tường lảo đảo bước tới, bước hụt nên bổ
nhào lên người Giang Chức.


Chu Từ Phưởng lập tức kéo mạnh tay anh lại, khiến anh bị ném… tới một vách tường thật xa, ném đến mức trong
phổi anh cuồn cuộn, mặt đỏ đến mang tai.


Anh cắn môi như đang cố nén cơn ho, vẻ mặt lại sững sờ, nhìn chằm chằm cải tay của mình đang được Chu Từ


Phưởng kéo, đôi tay trắng nõn lập tức hằn hai vết ngón tay đó. Tên say xỉn đã lảo đảo đi xa. Lúc này Chu Từ
Phưởng mới nhận thấy động tác ban nãy không ổn: “Có phải tôi làm đau anh không?” Cô mím môi hối hận: “Xin
lỗi, sức tôi hơi mạnh.” Giang Chức không nói ra tiếng, cảm thấy chỗ mà cô chạm vào nóng hôi hổi, hơi tê dại.


Người phụ nữ này cử động một chút là lại bóp anh, sờ anh.


Chu Từ Phưởng chờ thật lâu cũng không thấy Giang Chức nói gì, đôi mắt buồn bã mờ mịt, cô kéo mú: “Thế tôi đi
giao đồ ăn đây.”


Giang Chức không nói gì.


“Tạm biệt.” Không nói gì thì cô đi thật đấy.


Cô cứ bình thản lao vào tầm mắt anh, sau đó lại nhẹ nhàng đi mất, chỉ còn anh cứ đứng ngốc ở đó như có bệnh, hốt
hoảng mất hồn mất vía.


Mę nó.


Giang Chức đạp đổ thùng rác, sau đó vò đầu bứt tóc, không cam lòng, không vui, nhưng vẫn cam chịu lượm cái
danh thiếp kia về.


A Vãn cảm thấy trên đường đi cậu chủ cứ mất hồn mất vía.


Chu Từ Phưởng giao sáu đơn hàng, lúc về nhà đã sắp mười một giờ, vừa mở tủ lạnh ra lấy hai hộp sữa thì Sương
Giang đã mở máy tính của cô.


“A Phương, người ủy thác đã xác định thời gian nhiệm vụ.”


Cô cầm hộp sữa tươi, dùng răng mở hộp: “Lúc nào?”


“Chín giờ tối mai, đưa người đến số 101 tòa số 7 vườn Giai Cảnh.”


Chu Từ Phưởng ngồi xuống uống hai hộp sữa, ăn thêm kẹo dẻo, đạp đôi dép lê đầu thỏ màu hồng xuống gầm
giường rồi nằm lên trên chiếc giường màu đen.


40 triệu.


Giang Chức và 40 triệu…


Giang Chức đẹp như thế, nên cố định từ bỏ 40 triệu. Cô bò dậy cầm lấy điện thoại gửi WeChat cho Giang Chức.


“Giang Chức.”


Anh trả lời lại rất nhanh, nhưng chỉ có một chữ.


“o”


Chu Từ Phưởng gõ chữ rất chậm: “Tối mai anh có thể đứng ra ngoài không?” Bên kia, người đẹp đang ngủ nửa
chừng bị đánh thức mệt mỏi ngồi dậy, chỉ có đôi mắt hoa đào sáng ngời, hoàn toàn không buồn ngủ.


“Lý do.”


Lý do hả.


Không thể nói là có người muốn bắt cóc anh được, Chu Từ Phưởng nghĩ rồi nói lý do khác: “Anh trông đẹp quá, ra
ngoài rất nguy hiểm.” Dù sao đây cũng là sự thật: “Bên ngoài nhiều kẻ háo sắc lắm.”


Vài giây sau.


“Tôi có gặp nguy hiểm hay không thì liên quan gì đến cô?”


Chu Từ Phưởng ngậm một viên kẹo trong miệng, viên kẹo dần tan ra, vị ngọt khiến cô cong khóe mắt, cô cúi đầu
gõ chữ không nhanh không chậm.


“Không liên quan.” Cô lại gửi một tin rất chân thành: “Nhưng anh là người tốt, tôi không muốn người khác làm hại
anh.”


Giang Chức đang nhìn chằm chằm điện thoại chờ trả lời: “…”


Người tốt con khỉ ấy!


Anh tiện tay ném điện thoại khiến cốc nước trên bàn bị đổ, nước nóng chảy theo mặt kính lên người, nhưng anh
không để ý mà vớt điện thoại lên trước tiên.


Ngủ đến nửa đêm bị người ta đánh thức, theo lý mà nói anh phải vô cùng tức giận, không nên đổ mồ hôi tay vì kích động giống như một thằng nhóc vậy/


Không nhịn được nữa, anh lại nhấn vào hình đại diện tối như mực đó, gửi hai tin nhắn.


“Chu Từ Phưởng.”


“Có phải cô cũng ham muốn sắc đẹp của tôi không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom