• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (2 Viewers)

  • Chương 33

“Có phải cô cũng ham muốn sắc đẹp của tôi không?”


Không nên hỏi câu này, quá đường đột. Bản thân mình còn chưa làm rõ đã tùy tiệ3n ép sát từng bước, điều này thật
sự không ổn.


Nhưng không hỏi thì trong lòng anh sẽ buồn phiền tới mức cuống cuồng.


Ch1ưa được vài giây Chu Từ Phưởng đã trả lời. Âm thanh thông báo tin nhắn vang lên bốn tiếng liên tiếp, cô đã
gửi bốn tin nhắn. Lúc anh bấ9m vào ảnh đại diện của cô, không ngờ lòng bàn tay lại đẫm mồ hôi.


Chu Từ Phưởng: “Tôi không có.”


Chu Từ Phưởng: “Thật s3ự không có.”


Chu Từ Phưởng: “Anh tin tôi đi.” Chu Từ Phưởng: “Tôi không ham muốn!”


Bốn tin nhắn liên tiếp, tin này còn 8gấp gáp hơn tin kia, tin sau thành khẩn hơn tin trước. Không ngờ còn dùng dấu
chấm than, chỉ thiếu động tác xin thề để bày tỏ sự trong sạch thẳng thắn vô tư của cô.


Giang Chức: “..”


Thế này thì hay rồi. Sau khi hỏi xong, anh lại càng buồn phiền cuống cuồng hơn.


Chu Từ Phưởng này!


Giang Chức lại ném điện thoại lần nữa, rồi giật mạnh hai tờ khăn giấy lau đi nước đọng trên quần với vẻ không
kiên nhẫn. Còn để ý tới cô nữa thì anh là con chó.


Chu Từ Phưởng đợi một lúc lâu nhưng không nhận được tin nhắn trả lời của Giang Chức, cho là anh sẽ không trả
lời nữa, đang định đứng dậy đi rửa mặt thì…


Ting!


Một tin nhắn lại tới, cách tin nhắn trước tám phút.


“Đoàn làm phim cần một người đóng thế tay, cô có làm không? Chỉ quay mỗi tay.”


Thể tay? Chu Từ Phưởng đang suy nghĩ.


Giang Chức lại gửi tới một tin nhắn: “Tiên công 20 nghìn.”


Cô nhanh chóng trả lời: “Làm.”


Với 20 nghìn cô có thể mua kẹo dẻo chất đầy một mặt tường rồi, thật là vui.


“Vậy hãy tới đây vào tám giờ sáng ngày mai.” Khóe môi cô cong lên, bất giác nở nụ cười, sự sa sút và thờ ơ trong
mắt biến mất thay vào đó là ánh sáng lung linh. Cô trả lời: “Được.” Thật vui, cô muốn đi ăn mấy cục kẹo dẻo.


WeChat vẫn đang kêu lên. Chu Từ Phưởng không tìm thấy dép lê, không biết đã đá đi đầu đành chân trần đi lấy
điện thoại. Cô đã bỏ ba cục kẹo vào trong miệng, ngọt tới mức khiến cô híp cả mắt lại.


“Chu Từ Phưởng.”


Giang Chức không nói gì, chỉ tiếp tục gọi tên cô.


“Chu Từ Phưởng.”


“Ha?”


“Chu Từ Phưởng.” Cô không đáp nữa.“.”


Sau đó WeChat đã ngừng, nhưng chỉ ngừng một lúc thì Giang Chức lại gọi cô.


“Chu Từ Phưởng.”


Chu Từ Phưởng cất lọ kẹo xinh xắn đi, cô cảm thấy Giang Chức còn đẹp hơn chiếc lọ kia, vì anh đẹp nên cô không
chê anh phiền phức. Cô thích tất cả những thứ xinh đẹp, vui tai vui mắt. Nhất là những ngày qua, cô trở nên xấu xa
hơn một chút, còn muốn trộm những thứ xinh đẹp, thậm chí cô muốn mang chiếc đèn treo của cửa hàng cháo kia
về để ở nhà, mỗi ngày đều nhìn, hằng đêm đều ngắm. Nếu cô không tới Nguyệt Lượng Loan, có lẽ còn muốn trộm
cả Giang Chức đưa về để nơi đầu giường, mở mắt là có thể lập tức nhìn thấy.


Nếu đến Nguyệt Lượng Loan thì quên đi, cô không thể trộm Giang Chức. Ở Nguyệt Lượng Loan rất lạnh, với dáng
vẻ yếu đuối kia của anh thì có thể anh sẽ bị chết cóng.


Chu Từ Phưởng không nghĩ linh tinh nữa mà trả lời Giang Chức: “Có chuyện gì?”


“Không có gì.”


“Anh cứ gọi tôi hoài.”


Giang Chức gõ chữ vô cùng nhanh, một tin nhắn chỉ mất vài giây: “Muốn xem xem bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế
của cô nghiêm trọng đến mức nào.”


Chu Từ Phưởng không còn gì để nói: “.” “Chu Từ Phưởng.”


“Chu Từ Phưởng.”


“Bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế của tôi rất nghiêm trọng anh đừng gửi tin nữa tôi phải ngủ đây ”


“Ngủ đi.”


#


Chu Từ Phưởng chân trần nằm sấp lên giường, vừa đặt điện thoại xuống thì WeChat lại vang lên.


“Chu Từ Phưởng.”


Cô nhếch miệng rồi chạm vào điện thoại: “Tôi ngủ rồi.”


“Cô ngủ là chuyện của cô, tôi nhắn tin là chuyện của tôi.”


“Chu Từ Phưởng.”


Hai má cô phồng lên. Lần đầu tiên cô cảm thấy người này thật đáng ghét, rất muốn véo cho tới khi anh khóc. Cô
nằm sấp, đã buồn ngủ tới mức không muốn cử động, nhắm mắt định ngủ một lúc. Không được, phải dậy trả lời.


Cô bò dậy, buồn bực giật tóc, đưa tay chạm tới điện thoại rồi trả lời một chấm tròn.


“Chu Từ Phưởng.”


Cô ngáp một cái, thật buồn ngủ: “.” Giang Chức: “Chu Từ Phưởng.”


Giang Chức: “Một lần cuối cùng, cô đừng trả lời nữa, đi ngủ đi.” Cô để điện thoại xuống và rồi gục. Không được, cô
phải trả lời… Cô lại bò lên chạm tới điện thoại, lau đi giọt nước mắt sinh lý chảy ra ở khóe mắt bởi cơn buồn ngủ: “”


Sau đó, cuối cùng đã ngừng.


Chu Từ Phưởng lao vào trong chiếc chăn màu đen rồi quấn bản thân thành con nhộng, trước khi ngủ cô còn suy
nghĩ miên man rằng, sau này Giang Chức còn nghịch nữa thì có phải làm thế nào…


Hay là chặn anh?


Không được, tính tình anh không tốt, sẽ giận. Anh mà nổi giận thì cô sẽ mất công việc diễn viên quần chúng.


Vậy trộm anh đi thôi, không để anh nghịch điện thoại vào buổi tối nữa. Không được, sẽ bại lộ mất. Giang Chức còn
có thể báo cảnh sát bắt cô, có thể sẽ nghĩ cô là kẻ gian, thậm chí sẽ hiểu lầm cô là kẻ háo sắc muốn cướp sắc. Hay là
trộm điện thoại của anh đi, trộm vào buổi tối thì có thể trả về vào buổi sáng.


Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Từ Phưởng đã chìm vào giấc ngủ, cô còn mơ một giấc mơ rất ít khi mơ thấy. Trong giấc mơ
có Giang Chức, anh bị trói trên chiếc đèn treo xinh xắn ở cửa hàng cháo kia. Cô đã nhận một buổi tối ban đêm gió
lớn để trộm Giang Chức và chiếc đèn treo về, anh ôm chiếc đèn khóc không ngừng, nói cô là kẻ gian, dâm tặc… QD
Chu Từ Phưởng bị dọa cho tỉnh giấc, nhìn thời gian, mới ngủ được nửa tiếng, lại nằm xuống ngủ tiếp.


Ở bên kia. Giang Chức đang nhìn chằm chằm số điện thoại trên màn hình, anh cười, cười xong thì sa sầm mặt,
trong mắt lập tức trở nên mờ mịt. Khốn kiếp, anh đang làm gì? Anh là chó sao?


Anh nằm trên sofa, kéo tấm chăn lông, đã nửa đêm rồi nhưng anh lại không buồn ngủ chút nào. Ánh đèn hơi chói
mắt, anh giơ tay chặn ánh sáng trên đỉnh đầu thì tự nhiên nhìn thấy hai dấu tay đỏ bừng trên mu bàn tay.


Lực tay cô gái đó thật là khỏe, nắm tay của anh một cái mà đã in hằn dấu vết tới tận bây giờ vẫn chưa tan. Cái tay
đó… cái tay đó còn rất đẹp, rất trắng…


Giang Chức ngồi bật dậy, buồn bực thở dài một hơi, lấy điện thoại ra rồi bấm một số điện thoại. Phó đạo diễn Triệu
ngủ tới nửa đêm thì nhận được điện thoại của tiểu tổ tông, cơn buồn ngủ lập tức bị dọa chạy sạch: “Đạo diễn
Giang?”


Phó đạo diễn Triệu nhìn thời gian trên điện thoại.


Chết tiệt, mới hai giờ sáng. “Muộn vậy rồi anh có việc gì sao?” Từ bao giờ vị tổ tông này bắt đầu thức khuya vậy?


Không phải tám giờ đã ngủ rồi sao?


Ngủ không đủ giấc nên giọng nói của Giang Chức đã khàn đi, nhưng tinh thần lại phấn khởi: “Tôi đã tìm được một
người đóng thế tay, chuẩn bị đi, ngày mai anh đích thân đưa cô ấy tới trường quay.”


“Thể tay?” Gọi điện vào hai giờ sáng chỉ để nói cái này sao? Phó đạo diễn nghi ngờ mình đang nằm mơ. “Là ai
vậy?”


Giang Chức nghiến răng, giọng nói vừa thấp vừa khàn: “Anh nói xem?”


Giọng điệu này còn nghe hơi quyến rũ. Phó đạo diễn Triệu cảm thấy giọng nói này giống như một con mèo lười
nhác gợi cảm đang trong thời kỳ xuân sắc, những móng vuốt mèo quá sắc, khiến người ta sợ hãi tới mức luống
cuống.


“Dư Nhiên cô ấy…” Còn cần thế tay sao?


Phó đạo diễn Triệu còn chưa hỏi xong, Giang Chức đã thong thả ném ra một câu: “Tay của người ta đẹp hơn cô ta,
thế cô ta thì có làm sao?”


Phó đạo diễn Triệu: “…”


Cảm giác tự hào cùng với may mắn và vinh hạnh này từ đầu mà có vậy chứ? Anh ta nghi ngờ đạo diễn thức khuya
thức nên bị bệnh rồi.


Ngày hôm sau, ở trường quay.


Khi ánh mắt cậu chủ liên tục nhìn chằm chằm một chỗ trong mười mấy phút thì A Vãn bắt đầu cảm thấy không ổn.


“Ông chủ.“.


Không phản ứng. A Vãn lên giọng: “Ông chủ?”


Vẫn không phản ứng. Thấy vậy A Vãn đi tới trước mặt anh: “Cậu đang nhìn gì vậy?” Ánh mắt như thể hòa thượng
già nhìn thấy thịt vậy Đôi lông mày lưỡi mác của Giang Chức hơi nhíu những đóa hoa đào rực rỡ trong mắt lập


tức biến thành hạt sương. Anh nói: “Chắn tầm mắt của tôi rồi.”


A Vãn im lặng rời đi, thầm nhìn theo tầm mắt của cậu chủ.


Ồ, hóa ra là cô Chu dán kính cường lực à. Giang Chức nhìn chằm chằm vào đôi tay đó của Chu Từ Phưởng, nhìn
rồi lại nhìn, càng nhìn càng thấy đẹp.


Muốn sờ.


Vô cùng muốn.


Anh đang nhìn một cách hăng say thì một người mặc sườn xám bỗng chắn tầm mắt của anh.


Là Phương Lý Tưởng. Cô ta mặc trang phục diễn của mình xoay tới trước mặt Chu Từ Phưởng, cười tươi như hoa:


“Từ Phương, cô lạnh không?”


Hôm nay trời nắng, khoảng 4-5 độ C.


Chu Từ Phưởng lắc đầu. Thật ra cô không thể cảm nhận được nóng lạnh, chỉ là nhiệt độ cơ thể thấp nên bèn nói với
người ta là sợ lạnh, vừa khéo cũng có thể quẩn người kín hơn.


Phương Lý Tưởng nghĩ cô lạnh nên khoác áo lông của mình lên cho cô.


Sau đó, cô lại hỏi: “Từ Phương, cô đói không?”


Chu Từ Phưởng vừa mới ăn bữa sáng. Cô đã ăn ba vị bánh bao hấp, uống hai hộp sữa nên lắc đầu: “Không đói
đầu.”


Phương Lý Tưởng làm như không nghe thấy, nhét túi ăn vặt lớn trên đất cho Chu Từ Phưởng: “Tôi đã mua đồ ăn
ngon cho cô, đói thì ăn nhé.” Hôm nay Phương Lý Tưởng đặc biệt nhiệt tình. Chu Từ Phưởng nhận lấy: “Cảm ơn.”


Có qua có lại mới toại lòng nhau, lần sau cô cũng sẽ mua hai túi cho Phương Lý Tưởng.


Chăm sóc vấn đề ấm no của Chu Từ Phưởng xong, Phương Lý Tưởng lại hỏi: “Khát không?”


Chu Từ Phưởng chưa kịp trả lời thì cô đã đưa một thùng sữa canxi AD tới: “Tôi đã mua sữa cho cô rồi. Cái nhãn hiệu cô hay uống là sữa nhập khẩu nên tôi chưa mua được. Cô uống cái này trước đi, nhãn hiệu này cũng rất ngon.”


Chu Tử Phưởng chưa từng uống nhãn hiệu này.


Cô đặt túi ăn vặt xuống rồi nhận lấy với vẻ sững sờ, không thích ứng được với sự nhiệt tình của Phương Lý Tưởng. “Từ Phương, nếu ở trường quay có ai bắt nạt cô, nhất định phải nói cho tôi biết nhé.” Biểu cảm của Phương Lý Tưởng rất nghĩa khí: “Lý Tưởng tôi làm chỗ dựa cho cô.” Khí phách ngất trời, vừa dứt lời thì phó đạo diễn hét lên một tiếng như sư tử rồng:


“Phương Lý Tưởng, mau tới bắt đầu làm việc!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom