• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (11 Viewers)

  • Chương 34

SỜ ĐƯỢC RỒI


“Phương Lý Tưởng, mau tới bắt đầu làm việc!” Phương Lý Tưởng kinh ngạc quay đầu lại: “Cảnh quay của tôi
không phải sắp xếp vào mườ3i giờ sao?” Bây giờ mới tám giờ mà!


Phó đạo diễn Triệu lườm cô ta: “Ai bảo cô không có việc gì cứ đi loanh quanh, Đạo diễ1n Giang rất không hài lòng
về cô.” Đạo diễn Giang đặc biệt gọi anh ta tới, bảo anh ta quản lý cái người nhảy lên nhảy xuống xum x9oe nịnh hót
này.


Phương Lý Tưởng nằm không cũng trúng đạn một cách khó hiểu, đương nhiên sẽ khó chịu: “Tôi đi loanh quanh3 là
chuyện của tôi, đâu cản trở mắt anh ta chứ?”


Phó đạo diễn Triệu tóm người tới, lặng lẽ nheo mắt nhìn Chu Từ Phưởng, s8au đó nói lấy lệ: “Tôi nào biết được.”


Chu Từ Phưởng này à.


Thật khó nói.


Sau đó, A Vãn lập tức phát hiện đôi mày đang nhíu chặt của cậu chủ đã giãn ra, rồi nhìn chằm chằm vào tay của
con gái nhà người ta một cách không chớp mắt, khóe miệng còn cong cong đáng nghi. Trước đó, lúc A Vãn cướp
chiếc đồng hồ giá trên trời của Giang Chức, ngồi trong Cục Cảnh sát cả một buổi tối, giờ nghĩ lại thì anh ta cảm thấy
ánh mắt của cậu chủ lúc này rất giống với tên cuồng nhìn trộm mà anh ta từng thấy ở đó.


Cảnh Chu Từ Phưởng đóng thế tay xếp sau cảnh của Phương Lý Tưởng, chỉ quay một lần là được, sau đó Phó đạo
diễn Triệu đã nhét 20 nghìn cho cô. Là tiền mặt, một chồng dày. Hiển nhiên tâm trạng Chu Từ Phưởng vô cùng tốt
nên đã mời vài người diễn viên quần chúng bên cạnh mỗi người một hộp sữa.


Giang Chức nghĩ. Sao cô không chịu cười chứ, cô mà cười lên, chắc chắn sẽ rất đẹp. Vào bữa trưa, Phương Lý
Tưởng lại đi quanh trước mặt Chu Từ Phưởng, cầm hai túi đồ ăn đặt bên ngoài, ân cần tới mức như ong hút mật.


“Cơm hộp của trường quay không ngon, đây là đồ ăn tối đặt bên ngoài, cho cô ăn này.”


Sau khi nhét cho Chu Từ Phưởng, Phương Lý Tưởng lập tức chạy đi.


Chu Từ Phưởng nhức đầu, rơi vào trầm tư.


Ở bên này, Giang Duy Nhi – trợ lý của Phương Lý Tưởng cũng thấy cô ta ân cần tới mức quả đáng: “Cô sao vậy?”


Cô nhìn ra được, ánh mắt Phương Lý Tưởng nhìn Chu Từ Phưởng có vẻ hổ thẹn.


Phương Lý Tưởng nhếch miệng cười không biết thật hay giả mà chỉ thuận miệng nói nhảm: “Kiếp trước tôi đã nợ
cô ấy, kiếp này Chu Từ Phưởng chính là trái tim của nhà họ Phương, lá gan của nhà họ Phương, là cục cưng ngọt
ngào của nhà họ Phương chúng tôi.”


Giang Duy Nhĩ: “..”


Có gì đó không đúng lắm.


Phương Lý Tưởng không nhắc lại nữa, sau đó mở một trò chơi ra, rồi mắng người trong trò chơi.


“Sao cứ đụng phải loại newbie này chứ.” Cô ta mắng chửi một newbie xối xả, kết quả newbie đó chạy đi kết bạn
WeChat với cô ta.


“Kết bạn WeChat với mình làm gì?“.


Nghĩ một lát, Phương Lý Tưởng bấm đồng ý: “Khốn kiếp, trong game không chơi thắng lại tạo còn đuổi tới WeChat
để mắng hả, hôm nay bà đây sẽ để mày biết vì sao hoa lại đỏ như vậy*!”


(*) Vì sao hoa lại đỏ như vậy là một câu hát, sau này cư dân mạng sử dụng với ý nghĩa là muốn cho người khác ăn
đòn, muốn dạy dỗ người khác.


Mắng xong, cô hùng hổ gõ chữ.


Bữa trưa Giang Chức chỉ ăn vài miếng đã đặt đũa xuống.


A Vãn thấy vậy thì quan tâm hỏi: “Ông chủ, không hợp khẩu vị của cậu sao? Hay là tôi đặt món khác cho cậu nhé?”


Giang Chức nhìn chằm chằm tay của mình, lơ đãng nói: “Gọi Chu Từ Phưởng tới đây.” Lòng hiếu kỳ của A Vãn rất
lớn: “Cậu gọi cô ấy tới có chuyện gì vậy?”


Giang Chức ném điện thoại lên bàn.


“Dán kính cường lực.”


Kính cường lực của điện thoại đã bị vỡ, trước đó A Vãn đã nhắc mấy lần nhưng Giang Chức cũng không chịu đi
dán. Bây giờ lại không ăn cơm trưa mà cứ nhất quyết phải dán kính cường lực, làm loạn cái gì vậy?


Ai chiều nổi anh chứ!


“Cô Chu tới trường quay chắc chắn không mang kính cường lực theo, nếu cậu nhất quyết phải dán bây giờ, tôi sẽ đi
ra ngoài mua cho…”


Giang Chức ngắt lời: “Lâm Vãn Vãn.” Gọi cả họ cả tên, âm cuối bị kéo dài ẩn giấu tin tức nguy hiểm một cách rõ
ràng. Từ trước đến nay, tinh thần chính nghĩa của A Vãn luôn khuất phục trước quyền uy: “ồ, tôi đi ngay đây.”


Chưa tới năm phút, A Vãn đã dẫn Chu Từ Phưởng đi vào phòng nghỉ ngơi dành riêng cho Giang Chức.


“Anh tìm tôi.” Trên người cô đang mặc áo lông màu trắng của Phương Lý Tưởng, khiến làn da trắng hơn, có đội
mũ, để lộ một gương mặt chỉ bằng một bàn tay.


Cô mặc màu đen vẫn đẹp hơn.


Giang Chức lướt qua cô, nói với A Vãn: “Ra ngoài.” A Vãn giữ im lặng mà đi ra ngoài, đóng cửa, sau đó áp sát tại
lên cửa. Cô nam quả nữ củi khô lửa bốc… không nghe trộm thì anh ta sẽ là cháu.


Chu Từ Phưởng đứng cách Giang Chức năm mét, không hề tiến lên. Giang Chức đang ngồi, sắc mặt hơi xanh xao,
dường như ngủ không ngon: “Kính cường lực của tôi bị vỡ rồi.” Anh vừa nói vừa chỉ tay về phía chiếc điện thoại
trên bàn. Chu Từ Phưởng nhìn thoáng qua, không biết anh muốn nói gì. Cô chỉ: “Ồ.”


Giang Chức: “…”


Lại hơi thở dốc, vừa gặp phải cô thì anh lập tức không bình tĩnh được. Anh đứng lên, tới gần cô hơn, nói bằng
giọng điệu gần như ra lệnh: “Cô dán cho tôi.”


Đúng vậy, là giọng điệu ra lệnh, nhưng nghe kỹ lại có vẻ hơi xấu hổ.


Lúc này Chu Từ Phưởng mới hiểu mục đích anh gọi cô tới, thì ra anh muốn tăng thêm thu nhập cho cô, thật là
người tốt, có điều: “Không dán được, đồ nghề của tôi để ở nhà cả rồi.”


Lông mi Giang Chức rung rung, như cánh bướm: “Lấy điện thoại của cô ra.”


Tuy không biết anh làm gì, Chu Từ Phưởng vẫn rất phối hợp mà lấy điện thoại của mình ra. Khi đôi cánh bướm kia
hướng lên trên thì để lộ đôi mắt hoa đào đẹp tuyệt trần, nhưng lại không hề có vẻ ẻo lả của phụ nữ “Cùng một kiểu
và cỡ với tôi.”


Vì vậy?


Vì vậy, anh nói: “Tháo kính cường lực trên điện thoại của cô ra, dán lên điện thoại của tôi.”


Chu Từ Phưởng: “..”


Phương Lý Tưởng của hôm nay đã kỳ lạ rồi, Giang Chức của hôm nay, lại càng kỳ quặc hơn.


Tuy chỉ số IQ của Chu Từ Phưởng không tầm thường, nhưng cô không hiểu được sinh vật vừa phức tạp vừa mâu
thuẫn như loài người. “Có phải hôm nay anh bị bệnh rất nặng không?” Ngoài lý do này ra, cô không nghĩ được lý
do khác. Dù sao Giang Chức cũng là một con ma bệnh rất yếu ớt.


Giang Chức không phủ nhận.


Anh bệnh rất nặng. Nếu không phải vậy thì sao bắt đầu từ tối qua cứ luôn muốn nhìn tay của cô, muốn sờ tay của
cô. Và điều Giang Chức anh muốn thì có chọc thủng trời cũng phải làm.


“Tùy cô ra giá.” Cô gái này thích tiền.


Chu Từ Phưởng suy nghĩ trong thời gian rất ngắn.


Nếu là người khác chắc chắn cô sẽ không thèm để ý nhưng đây lại là Giang Chức Anh trông đẹp như vậy sức
khỏe lại không tốt như thế. Chu Từ Phưởng đồng ý với anh, nói: “Một tấm kính cường lực 20 tệ, cái này của tôi đã
cũ, lấy anh 10 tệ.”


Giang Chức: “…”


Lúc này anh đã không còn tỉnh táo gì nữa, đầu óc đang hỗn loạn. Nếu cô nói lấy 100 triệu thì anh cũng đưa hết,
nhưng cô thì hay rồi, chỉ lấy 10 tệ.


Sau đó, Chu Từ Phưởng không hề chần chừ, ngồi xuống bên cạnh bàn trà, dùng khăn ướt để lau màn hình điện
thoại, tháo kính cường lực từ điện thoại di động của mình rồi dán nó lên điện thoại của Giang Chức. Nhưng vì là
kính cường lực cũ nên dán không được bằng phẳng lắm.


Thao tác của cô rất thành thạo, Giang Chức nhìn chằm chằm tay của cô. “Dán xong rồi.” Cô quay người, chợt bắt
gặp ánh mắt của Giang Chức. Anh có đôi mắt hoa đào rất đẹp, lông mi cũng dài đẹp hơn so với rất nhiều cô gái.


Chu Từ Phưởng rất ít khi nhìn thẳng vào người khác như vậy, sợ người ta nhìn ra điều gì đó của mình. Duy chỉ có
Giang Chức là cô nhìn chăm chú như vậy.


Con người của anh càng lúc càng sáng, giống như dải ngân hà rơi xuống.


“Tôi không có tiền lẻ.” Anh nói.


Chu Từ Phưởng đứng dậy, bước lên phía trước, đưa điện thoại cho anh: “Không sao, lần sau đưa.”


Tay của cô rất trắng, giống như không tiếp xúc với ánh mặt trời trong thời gian dài. Giang Chức nhìn tay cô, ma xui quỷ khiến thế nào mà vươn tay tới.


Sờ được tay cô rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom