• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (7 Viewers)

  • Chương 35

GIANG CHỨC CẦM THÚ ĐÃ ONLINE


Lông mi của Chu Từ Phưởng khẽ run, cô ngẩn ra, để mặc chiếc điện thoại trong tay mình rơi xuống đất.


“Cạch.”


Điện thoại đập vào g3óc của chiếc bàn trà nhỏ làm bằng thủy tinh, màn hình điện thoại lập tức nứt ra.


Vẻ mặt và cơ thể của cô cứng đờ, tốc độ và sự nhanh nhẹ1n của cô cao hơn người thường mấy chục lần, nên khi
chiếc điện thoại này rơi xuống là một tai nạn lớn với cô.


“Chu Từ Phưởng.”


C9ô ngẩng đầu lên, vẫn còn hơi ngơ ra: “Hả?”


Giang Chức cao hơn cô nhiều, anh rũ mắt nhìn cô: “Kính cường lực lại bị vỡ rồi.”


Giọn3g nói của anh căng thẳng, trên trán lấm tấm mồ hôi, quanh mắt dần hiện lên một màu hồng nhạt, anh nhìn cô
với ánh mắt sáng rực.


Chẳng tr8ách những người trên phim trường đều nói rằng đôi mắt của Giang Chức có thể lấy hồn phách của người
khác.


Bản thân Chu Từ Phưởng cũng nhận ra được rằng dường như năng lực phản ứng của cô đã chậm đi không ít, vẻ
mặt cũng ngày càng trở nên chất phác và cứng đờ.


Cô chỉ nhớ mình nói: “Hình như là bị vỡ màn hình rồi.” Thậm chí còn quên mất bàn tay ấm nóng kia đang bao phủ
lấy mu bàn tay của cô.


Khóe miệng của Giang Chức khẽ nhếch lên như vừa đạt được ý đồ: “Vậy cô phải đền cho tôi như thế nào đây?”


Phản ứng ngớ người của cô khiến anh vui vẻ.


“Là do anh chạm vào.” Nói được một nửa thì Chu Từ Phưởng cúi đầu, mới phát hiện lòng bàn tay của anh vẫn còn
dính sát vào mu bàn tay của cô.


Một lạnh một nóng vô cùng trái ngược với nhau. Như phản xạ có điều kiện, cô dùng sức rút tay mình ra, sau đó bắt
lấy cổ tay của Giang Chức rồi bẻ một cái thật mạnh, giống như vô số lần cô đã từng làm trong quá khứ, xuất phát từ
bản năng tự bảo vệ bản thân.


Tiếp sau đó thì A Vãn ở bên ngoài nghe được một tiếng kêu thê thảm, anh ta không nói lời nào liền đạp cửa vào,
sau đó thì thấy cậu chủ nhà mình đang ôm lấy tay, trừng Chu Từ Phưởng bằng đôi mắt xinh đẹp quyến rũ đã ngấn
nước.


Anh giống như là một thằng nhóc chưa trải sự đời, tức giận đến đỏ cả mặt: “Cô làm vỡ điện thoại của tôi thì tôi có
thể bỏ qua, nhưng có làm đau cánh tay của tôi thì tôi không thể bỏ qua được.”


A Vãn: “…”


Hiện tượng Déjà vu* về cảnh tượng con trai nhà lành và cô gái ác bá khiến anh ta rút chân về, sau đó anh ta không
nhịn được mà lén lút nhìn chằm chằm vào “cô gái ác bá” kia.


(*) Déjà vu là hiện tượng bạn cảm thấy quen thuộc với một cảnh tượng mới nhưng lại không nhớ ra từng thấy nó
trước đó hay chưa.


“Cô gái ác bá” nhíu mày, vẻ mặt áy náy và hối hận, dường như cô không biết phải xử lý tình huống này như thế
nào, cô do dự một hồi lâu rồi đưa tay ra: “Nếu tôi đã làm anh đau, vậy thì anh cũng có thể bẻ lại tay của tôi.”


b, A Vãn hiểu rồi, cô Chu lại làm đau cậu chủ, bây giờ A Vãn dám khẳng định rồi.


Thậm chí Chu Từ Phưởng còn chân thành nói: “Tôi không sợ đau đầu, anh có thể bẻ mạnh một chút.”


Dù sao thì cô đã bẻ tay anh đau như vậy nên phải trả lại.


A Vãn cảm thấy cô Chu là một cô gái thắng như sắt thép, công sắt thép gặp phải thu có bụng dạ đen tối. A Vãn xem
kịch đến nỗi vô cùng kích động, mặc dù đầu óc của anh ta không thông minh cho lắm, nhưng anh ta đã xem qua rất
nhiều bộ phim tình cảm Hàn Quốc rồi nên cũng có một ít hiểu biết.


Cặp chân mày của Giang Chức nhắn lại vì tay đau nhưng sau khi nghe cô nói xong thì anh liền thả lỏng, đôi mắt
hoa đào lập tức sáng rực lên: “Cô nói đó nha.” Anh tiến lên một bước: “Lần này không được trốn.”


Cô không trốn.


Anh nắm chặt lấy tay cô.


Qua một lúc lâu sau cô cũng không trốn, thì ra nhiệt độ cơ thể của người bình thường lại ấm như vậy, không giống
như… con quái vật là cô, cả người đều lạnh như băng.


Thì ra bàn tay của Giang Chức lại lớn như vậy, có thể bao trọn lấy bàn tay và truyền hơi ấm sang cho cô.


Cuối cùng, cô rút tay về trước rồi đi ra khỏi phòng nghỉ mà không nói một lời nào.


“Ông chủ.”


“Ông chủ.”


Giang Chức vẫn còn đang ngẩn người ra.


A Vãn do dự muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng anh ta cũng không kiềm chế được tính tò mò của mình: “Cậu…”


Anh ta che miệng lại rồi hỏi nhỏ: “Cậu thích cô Chu rồi đúng không?”


Thảo nào dạo gần đây cách cư xử của anh lại kỳ lạ như vậy, thì ra là vì tình yêu.


Giang Chức thu lại ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa, hai mắt như hai ngọn đuốc sáng rực, ánh lên màu
đỏ quyến rũ: “Lúc nãy anh đã nhìn thấy được những gì?”


A Vãn sợ hãi mà nói ra sự thật: “Tôi nhìn thấy anh sờ tay cô ấy rồi.”


Không phải chạm, mà là sờ!


Lần đầu tiên Giang Chức không nổi giận mà chỉ nhìn chằm chằm vào tay của mình và tiếp tục ngẩn người ra.


Không, anh ta không phải đang nằm mơ, mà là điên rồi.


Một lúc lâu sau,


“Ra ngoài đi, đóng cửa lại.” A Vãn lén nhìn cậu chủ đang hồn bay phách lạc: “Vâng.”


Giang Chức ngồi yên lặng một lúc rồi nhặt chiếc điện thoại đã bị vỡ màn hình lên và gọi vào một dãy số. Anh
không biết mình bị chạm vào dây thần kinh nào mà lại lưu số điện thoại của bác sĩ tâm lý vô dụng
kia.


“Cậu Giang.”


đầu dây bên kia, Bác sĩ Khưu thận trọng dè dặt, giống như bị khiếp sợ.


Giang Chức ngả người ra nằm xuống ghế sofa, chân duỗi thẳng gác lên bàn trà, giọng điệu giống như là đang nói
chuyện một mình vậy, mệt mỏi chán nản: “Bây giờ tôi không chỉ muốn gặp cô ấy mà tôi còn muốn sờ cô ấy.”


Bác sĩ Khưu còn chưa rõ đầu đuôi câu chuyện là như thế nào: “…” Không giả vờ là bạn bè nữa sao?


Giang Chức mở loa ngoài rồi ném điện thoại lên ghế sofa, gác hai tay lên ghế, ngửa đầu nhìn chùm đèn treo trên
trần nhà: “Lúc nãy tôi đã sờ tay của cô ấy rồi.”


Giọng điệu không nhanh cũng không chậm, âm thanh sơn tai gai óc.


Bác sĩ Khưu cùng nghe càng cảm thấy kinh hồn bạt vía: “…”


Giang Chức nheo mắt lại, đôi mắt hoa đào hẹp dài giống như trăng khuyết, những đồi con người lại không có tiêu
cự, trong sự mù mờ lại có sự phấn khích nóng lòng muốn thử, giống như một con chó săn sắp bắt mồi vậy.


“Nhưng không đủ, tôi còn muốn sờ mặt của cô ấy.”


Bác sĩ Khưu nuốt ngụm nước bọt tiết ra vì sợ hãi: “…”


“Không biết sau khi sờ mặt xong thì tôi còn muốn sờ vào đâu nữa?”


Bác sĩ Khưu run lẩy bẩy: “…”


Cái hơi thở cầm thú đang ập vào mặt này là sao vậy?


Sau khi miêu tả xong, Giang Chức kết thúc những câu nói tùy tiện và không hề có logic bằng giọng ốm yếu: “Ông nói xem có phải tôi bị bệnh rồi không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom