• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (8 Viewers)

  • Chương 36

MỘT HAI BA CHUYỆN CẦM THÚ TRONG NHÀ HỌ GIANG


“Ông nói xem có phải tôi bị bệnh rồi không?”


Đúng vậy!


Bác đi Khưu run rẩy đưa ra lời khuyên chân thành: “Cậu… cậu3 Giang, nếu như cậu có thời gian thì hãy đến phòng
khám để làm kiểm tra.”


Đầu bên kia không nói thêm gì nữa.


Có thể1 là do Bác sĩ Khưu đã bị dọa đến mức choáng váng nên đã hỏi một câu vô cùng ngu xuẩn: “Không phải là
cậu Hai Tiết đã sờ sao?” Nói đ9úng ra thì đây là việc của cậu Hai Tiết.


Điện thoại bị cúp một cách đột ngột.


“Tút tút tút tút tút tút…”


3Bác sĩ Khưu: “…”


Từ cường độ khi cúp điện thoại thì có thể thấy rằng bệnh nhân đang rất sốt ruột. Giang Chức bị mất ngủ t8rong giờ
nghỉ trưa, anh nhắm mắt lại nhưng trong đầu chỉ toàn là bàn tay, khuôn mặt và bóng lưng của Chu Từ Phưởng…


Theo như kế hoạch thì một giờ chiều bắt đầu quay, nhưng khi đến giờ người luôn đúng giờ như đạo diễn lại chưa
xuất hiện, phải đến hai giờ rưỡi Phó đạo diễn Triệu mới nhận được điện thoại của trợ lý đạo diễn, Lâm Vãn Vãn.


“Anh Vãn.”


Đừng chỉ nhìn vào cái tên của A Vãn là Lâm Vãn Vãn mà nghĩ anh ta nữ tính, anh ta có vóc dáng giống như một tên
tội phạm, vậy nên ở ngoài xã hội người ta gọi anh ta là anh Vãn. Suy cho cùng thì A Vãn cao 1m9 và nặng đến
100kg nên anh ta rất uy phong: “Cảnh mà có tay của Chu Từ Phưởng không cần cho vào phim chiếu chính.”


Phó đạo diễn Triệu hỏi: “Có phải Đạo diễn Giang không hài lòng không? Có cần tôi gọi người đóng thể đến để
quay lại không?” Anh ta nhớ rằng trong quá trình quay phim Đạo diễn Giang rất hài lòng mà, nếu không thì tại sao
cứ nhìn chằm chằm vào tay của diễn viên đóng thể.


A Vãn không tiết lộ quá nhiều: “Không cần, anh chỉ việc cắt đoạn đó và gửi riêng cho ông chủ của tôi là được.” Phó
đạo diễn Triệu không hiểu cho lắm nhưng cũng không dám hỏi bừa: “Vậy còn cảnh quay buổi chiều nay?”


“Hoãn thêm hai tiếng nữa rồi quay.”


“Đạo diễn Giang cảm thấy không khỏe hay sao?” Thời tiết hôm nay cũng không lạnh lắm.


A Vãn dùng giọng điệu nghiêm túc để trêu đùa: “Ừm, anh ấy bị tắc nghẽn cơ tim.” Phó đạo diễn Triệu: “…” Cậu
chủ nhà giàu thật nhiều bệnh. Một tiếng sau bác sĩ của nhà họ Giang đến khám bệnh cho Giang Chức, bởi vì bà cụ
Giang nghe thấy giọng của Giang Chức có vẻ không ổn nên đã lập tức cho người đến.


“Ông chủ, Bác sĩ Tần đến rồi!”


Giang Chức “ùm” một tiếng. A Vãn dẫn người vào sau đó đóng cửa lại rồi đứng sang một bên chờ đợi. Người đàn
ông trẻ tuổi: “Cậu Giang.”


Giọng điệu rất cung kính và đúng mực, anh ta là bác sĩ gia đình họ Tần tên là Tần Thể Du, năm nay hơn ba mươi
tuổi, y thuật rất giỏi nên thỉnh thoảng bà cụ Giang lại gọi đến để bắt mạch cho Giang Chức.


Hôm nay Tần Thể Du không mặc áo blouse mà mặc vest, đi giày da đến, toát lên khí chất nhẹ nhàng, thư sinh, từng
bước đi đều rất bình tĩnh.


Giang Chức mời anh ta ngồi xuống: “Nghe nói tuần trước Bác sĩ Tần vừa được thăng chức lên viện trưởng.”


Cụ cổ của Tần Thể Du là bác sĩ gia đình của nhà mẹ bà cụ Giang, ngày xưa được xem là tôi tớ trong nhà nhưng sau
này đã theo bà cụ Giang đến ở với nhà họ Giang, các thế hệ sau đều làm việc trong bệnh viện nhà họ Giang.


Tần Thế Du là người tài giỏi nhất trong các thế hệ nhà họ Tần, đương nhiên khí chất và sự quyết đoán cũng là bậc
nhất.


Anh ta trả lời một cách điềm đạm: “Tất cả đều nhờ vào sự coi trọng của cậu Cá, Thể Du lấy làm hổ thẹn.”


Nhà họ Giang là một gia đình có lịch sử trăm năm, nội tình thâm sâu, mỗi một câu nói đều phải để ý từng chữ, hiện
nay bệnh viện thứ năm do cháu trai trưởng Giang Hiểu Lầm của nhà họ Giang quản lí. Tần Thể Du đã làm việc
dưới quyền của Giang Hiểu Lầm rất lâu rồi, vậy nên anh ta cũng học được cách nói chuyện này.


Nhưng Giang Chức lại ghét kiểu đó nhất.


Ra vẻ quân tử.


“Tần Thế Du.” Anh gọi cả họ và tên của anh ta lên.


Nhưng Tần Thế Du vẫn bình tĩnh mở hộp thuốc rồi lấy ra một cái gối nhỏ để bắt mạch: “Cậu Giang cứ nói.”


Giang Chức lười biếng duỗi tay ra để cho anh ta bắt mạch sau đó đùa giỡn: “Nếu một ngày nào đó Giang Hiếu Lâm
và Giang Phù Ly cùng bị đâm xe và đều yêu cầu anh làm bác sĩ mổ chính thì anh sẽ chọn cứu Giang Hiếu Lâm
trước hay là Giang Phù Ly trước?”


Giang Hiếu Lâm của gia đình con trai cả hay là Giang Phù Ly của gia đình con trai thứ hai, một người là cháu trai
cả còn một người là cháu gái cá, cả hai người đều nằm thực quyền trong tay, rõ ràng là rất khó để chọn.


Tần Thế Du mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh, không hề vội vàng: “Giả thiết này không tồn tại.”


Giang Chức ung dung ngồi nhìn anh ta và hỏi: “D? Sao lại không tồn tại?” “Làm gì có chiếc xe nào thiển cận đến
mức đồng thời đâm phải cả cô chủ và cậu chủ nhà họ Giang cơ chứ?”


Cô chủ, cậu chủ sao?


Từ khi nào mà Tần Thế Du tự coi bản thân mình làm kẻ hầu người hạ vậy, đúng là khiến người ta khó đoán được.


Giang Chức cười đầy ẩn ý: “Cũng khó mà nói trước được.”


Có khi một ngày nào đó buồn bực anh sẽ đâm chết toàn bộ, dù sao thì nhà họ Giang cũng không có mấy người
nhưng ai cũng đều là súc sinh. “Nếu có ngày như vậy thật thì đương nhiên Thế Du sẽ nghe theo lời sai bảo bảo của
bà cụ rồi.”


Tên Tần Thế Du này đúng là thành tinh rồi, dù thế nào cũng không để lộ đuôi, loại người này nếu không phải thâm
sâu thì chính là nhìn thấu.


Giang Chức dựa vào ghế sofa, ánh mắt uể oải.


Tần Thế Du cầm lấy tay bắt mạch: “Gần đây cậu Giang có ho nhiều không?”


Giang Chức rút khăn ướt chậm rãi lau cổ tay: “Ừm, mùa Đông rồi mà.”


Cứ đến mùa Đông, cơ thể của anh không chịu được lạnh liền bắt đầu ho khan, mười năm nay vẫn chưa khỏi.


“Tôi sẽ kê một số loại thuốc ho cho cậu Giang trước, khi có kết quả kiểm tra toàn diện, tôi sẽ thảo luận phương án
điều trị với Bác sĩ Thiệu và Bác sĩ Trần.”


Giang Chức chỉ “ùm” một tiếng, có vẻ như không quan tâm lắm sau đó anh hỏi câu cuối cùng: “Anh cảm thấy với
cơ thể này của tôi thì có thể sống đến mùa Đông năm sau không?”


Vẻ mặt Tần Thể Du vô cùng nghiêm túc, đôi mắt ôn hòa không có một gợn sóng, anh ta nói thẳng: “Phòng thí
nghiệm vẫn luôn nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc mới cho cậu và đã có những bước tiến triển và vậy cậu Giang
đừng quả bí quan.”


Giang Chức khịt mũi nói: “Chính bố của anh đã nói tôi sẽ không sống quá 25 tuổi.”


Ngay từ đầu, bố của Tần Thể Du là Tần Ân đã điều trị cho Giang Chức nhưng vài năm trước Tần Ân đã qua đời,
Tân Thể Du thay thế.


Bà cụ Giang không tin người ngoài nên bà cụ đã chọn ra người tốt nhất là anh ta.


“Vào thời của bố tôi, y học vẫn chưa phát triển vì vậy đương nhiên không thể so sánh lúc đó với ngày nay được.”


“Y học phát triển sao?” Giang Chức cười, khóe miệng mang theo sự giễu cợt: “Phát triển như thế nào trong khi tôi
đã chịu đựng cơ thể ốm yếu này hơn hai mươi năm nay.”


Không những thế bệnh còn càng ngày càng nặng, càng điều trị thì càng không tìm được gốc rễ của bệnh.


Tần Thế Du vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, anh ta không nói thêm gì nữa mà chỉ im lặng viết đơn thuốc rồi nói
lát nữa sẽ cho người mang thuốc đến nhà họ Giang. Bà cụ Giang thận trọng, thuốc của Giang Chức lúc nào cũng
được gửi đến nhà họ Giang rồi đun sắc cẩn thận mới được.


Đợi người đi rồi… “A Vãn.” Giang Chức nằm xuống, dáng vẻ cau có: “Anh cho rằng Tần Thể Du là người của ai?”


Nhà họ Giang quá phức tạp trong khi đầu óc của A Vãn lại đơn giản, làm sao có thể nhìn thấu được, anh ta lắc đầu
nói: “Anh ta không tiếp xúc quá nhiều với Giang Hiếu Lâm và Giang Phù Ly.”


Không tranh, không cướp, không ham muốn cũng không đòi hỏi, lại còn không kết giao với ai, cũng không trở mặt
với người nào cả, đây là ấn tượng mà Tần Thể Du của nhà họ Tần để lại.


Ít nhất thì bà cụ Giang tin tưởng anh ta.


Giang Chức liếc mắt nhìn A Vãn: “Với trí thông minh của anh, cho dù có tiếp xúc thì có thể phát hiện ra sao?”


A Vãn: “…”


Anh ta quyết định dùng sự im lặng để bày tỏ sự không phục của mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom