• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (6 Viewers)

  • Chương 37

ANH CHỈ NGHE LỜI CHU TỪ PHƯỞNG


Giang Chức nhìn anh ta như kẻ thiểu năng, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi, không thèm để ý anh ta nữa.


Chiếc di động vỡ màn hình kia chợt vang lên,3 là Tiết Bảo Di gọi đến. Giang Chức lười cử động, đưa tay ngoắc
ngoắc. A Vãn hiểu ý nên ấn nhận cuộc gọi, đồng thời bật loa ngoài.


“Cậu ấm Ch1ức à, nhà họ Lục tổ chức tiệc rượu thương mại vào bảy giờ tối, cậu có tới không?”


Giang Chức uể oải đáp lại: “Không đi.”


Tiết Bảo Di 9là kẻ thích rong chơi, thế nên xúi giục anh qua điện thoại: “Không biết cô nhóc Lục Thanh kia lại muốn
bày trò thiêu thân gì nữa, cậu không đến xem à3?”


Trong bốn gia tộc lớn, nhà họ Lục với nhà họ Giang luôn không hợp nhau. Không biết người lớn hai nhà đã kết thù
gì mà tranh đấu gay gắt mấ8y chục năm, đến nay vẫn chưa ngừng nghỉ.


Cậu Cả nhà họ Lục có tật thèm ngủ, thời gian tỉnh dậy trong một ngày không nhiều. Thế hệ hiện giờ do cô Hai Lục
Thanh quản lý.


Cô gái trẻ này mới hơn 20 tuổi, Tiết Bảo Di thật sự khâm phục cô ta, nữ Tổng Giám đốc bá đạo đó, không phải
người tầm thường đầu.


Giang Chức vẫn không quá hứng thú: “Hôm nay tôi không ra ngoài.” Tiết Bảo Di hừ hừ “Sao thế? Tu thân dưỡng
tính à?” Chắc chắn có người bên nhà chính của nhà họ Giang tham gia bữa tiệc của nhà họ Lục, thể mà thằng nhãi
này thong thả an nhàn quá nhỉ, không muốn tranh giành gia sản hàng tỉ sao?


Tiết Bảo Di sốt ruột thay bạn mình. Tuy bà cụ Giang thương Giang Chức nhất, điều đó không hề giả, nhưng sức
khỏe của Giang Chức không tranh giành lại, dưới tay anh cũng không có bao nhiều quyền lực, tất cả đều do gia
đình con trai cả và con trai thứ hai năm giữ.


Vậy mà Giang Chức còn ra vẻ lười biếng như thể mọi chuyện không liên quan đến mình: “Buổi tối ra ngoài không
an toàn, tôi là quỷ đoản mệnh, tiếc mạng mình lắm.” “Cậu đang nói cái quỷ gì thế?”


Giang Chức xoay người, anh cũng không buồn ngủ nên ngồi dậy, nhìn chằm chằm tay mình, lơ đãng đáp lại Tiết
Bảo Di: “Ngoại hình quá đẹp, ra đường sẽ bị cướp sắc.”


Chu Từ Phưởng dặn anh rằng tôi hôm nay đừng ra ngoài.


Tiết Bảo Di: “…”


Buổi quay phim kết thúc vào lúc xế chiều.


A Vãn vừa khéo ra ngoài một chuyển rồi trở về, đặt điện thoại mới trước mặt cậu chủ: “Đã đổi di động rồi ạ.” Anh
ta nói thêm: “Hơn nữa cũng dán kính cường lực cho cậu rồi.”


Anh ta hết lòng hết dạ cỡ nào!


“A Vãn.”


“Dạ ông chủ.”


Giang Chức cầm điện thoại mới mà thưởng thức, ngón tay anh cứ vuốt nhẹ màn hình điện thoại: “Đầu óc anh rất
ngốc, đừng tự cho là mình thông minh.”


A Vãn: “…”


Dán kính cường lực được miễn phí đó! Trách anh ta sao?


Giang Chức xé toang lớp kính cường lực, ném nó vào thùng rác rồi cầm áo khoác đứng dậy. A Vãn đi theo sau: “Tôi
đưa cậu về nhé?”


Giang Chức đi ra ngoài, khóe miệng nhếch lên thành đường cong rất nhỏ. Nụ cười nhẹ nhàng hiếm thấy đó khiến
nét mặt yếu ớt nhiều bệnh của anh giảm bớt, dáng vẻ càng đẹp đẽ sáng sủa hơn.


Giống như yêu tinh vậy.


Giang Yêu Tinh nói: “Không vội, còn sớm.”


Sớm?


Mặt trời đã lặn luôn rồi.


A Vãn lấy chìa khóa xe và hỏi: “Vậy cậu đi đâu ạ?” “Đến cầu Bát Nhất.”


Chậc chậc chậc, thảo nào ánh mắt gợn đầy sóng xuân, bây giờ A Vãn thông minh rồi: “Cậu đi nhờ cô Chu dán kính
cường lực ạ.”


A Vãn cảm thấy là vậy, cậu chủ thật là dính người. Giang Chức không đáp mà thản nhiên hỏi: “Con gà mà Chu Từ
Phưởng tặng cho tôi ấy, gần đây nó thế nào?” A Vãn không giành công, chẳng hiểu sao cảm thấy vô cùng tự hào.


Anh ta vui vẻ bảo cho cậu chủ biết tình hình gần đây của con gà kia: “Răng khỏe, dạ dày tốt, cơ thể khỏe mạnh, ăn
uống no nê.”


Giang Chức đáp ừ, khóe miệng lại khẽ nhếch lên.


A Vãn thầm nghĩ con gà kia có số mệnh thật tốt, bởi vì nó là tín vật đính ước, địa vị bỗng chốc biến hóa từ món ăn
trên mâm cơm trở thành bảo bối trên tay.


Gần sáu giờ, Chu Từ Phưởng đến dọn hàng dưới chân cầu Bát Nhất. Hôm nay là thứ Sáu, công việc làm ăn của cô
rất tốt, mới nửa tiếng mà đã dán kính cường lực cho tám người.


Bên kia cầu có rất nhiều người đang nhảy quảng trường, tiếng nhạc khá lớn, trông vô cùng náo nhiệt.


Kế bên Chu Từ Phưởng là một bác gái mở hàng bán đậu phụ thối, không quá đông khách. Bác gái rảnh rỗi nhàm
chán nên tám chuyện với cô.


“Tiểu Chu, sao hôm nay cháu tới sớm vậy?”


Chu Từ Phưởng cúi đầu, cất giọng lành lạnh cực nhỏ: “Công việc ở phim trường kết thúc sớm ạ.”


Bác gái mở quầy bán ở đây đã nửa năm, biết Chu Từ Phưởng không thích nói chuyện nhưng rất lễ phép, siêng năng
chăm chỉ. Bác có ấn tượng cực tốt về cô, thầm nghĩ nhà mình còn đứa con trai độc thân, thế là có ý tác hợp cho hai
người.


“Cháu cũng rất chịu khó, không giống như thằng nhóc nhà dì, suốt ngày chỉ biết chơi game.” Nói đến đây, bác gái
cười ha ha, khuôn mặt không khỏi kiêu ngạo hài lòng: “Thằng nhóc thổi ấy không có chí tiến thủ, nhưng ít ra mặt
mũi cũng dễ nhìn.”


Chu Từ Phưởng không giỏi giao tiếp với người khác, cô chỉ tập trung lắng nghe chứ không tiếp lời.


“Tiểu Chu, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”


Cô không nhớ rõ ngày sinh của mình, người thầy cứu cô ra chỉ nói cho cô biết năm sinh, cho nên cô trả lời rằng:


“Cháu 22 rồi.”


Mới 22 tuổi mà đã ra đây mở hàng bán buôn, bác gái đoán cô cũng không học hành bao nhiêu: “Con trai di hơn
cháu hai tuổi, nó 24 rồi, tốt nghiệp đại học được hai năm nhưng không ra ngoài tìm việc, hơn nữa không có bạn gái,
suốt ngày chỉ biết hô hào xây dựng sự nghiệp.” Chủ đề ấy cứ thuận theo tự nhiên mà tiếp tục: “Tiểu Chu à, cháu có
bạn trai chưa?”


Tuy cô gái này có trình độ văn hóa không cao nhưng ngoại hình khi được, tính tình cũng tốt, bác gái càng nhìn càng
thích.


Chu Từ Phưởng hơi nhíu mày: “Chưa ạ.”


Tốt quá rồi! Bác gái cười đến nỗi đuôi mắt lộ rõ nếp nhăn: “Di thấy ngày nào cháu cũng đi về một mình, không có
bạn bè. Hay là thế này đi, cháu cho di WeChat, di về rồi kêu thằng nhóc nhà di kết bạn với cháu. Mấy người trẻ tuổi
các cháu dễ nói chuyện với nhau, kết giao nhiều bạn bè cũng tốt.”


Chu Từ Phưởng không muốn đưa số liên lạc cho người lạ, cô đang rầu rĩ xem nên từ chối thế nào thì một giọng nói
đã trả lời thay cô.


“Cô ấy không dùng WeChat.”


Giọng nói rất êm tai.


Cô biết đó là Giang Chức nên ngẩng đầu lên, đôi lông mày cũng giãn ra.


Dĩ nhiên bác gái vô cùng bất mãn với Trình Giảo Kim đột ngột xuất hiện, thế nên trợn mắt với nơi phát ra tiếng:


“Cậu là ai?” Tên nhóc này đẹp trai quá! Giang Chức ném di động đến trước mặt Chu Từ Phưởng, nhướng mày
kiếm và lườm người khác: “Tôi đến dán kính cường lực.”


Thì ra là khách hàng đến dán kính cường lực, bác gái lười để ý. Vừa khéo có khách đến mua đậu phụ thối, bác gái
không có thời gian tảm chuyện nên xé tờ giấy đưa cho Chu Từ Phưởng: “Tiểu Chu à, cháu viết tên WeChat cho di
đi, di lớn tuổi rồi, không viết ra sẽ không nhớ.”


Chu Từ Phưởng rối rắm giây lát, trả tờ giấy nhỏ cho bác gái: “Cháu không dùng WeChat.”


Bác gái tức giận quay về, liếc mắt với Giang Chức đang đứng đó mỉm cười, thầm oán: Đẹp trai thì giỏi lắm sao!


“Chào… chào anh.”


Là vị khách nữ trẻ tuổi đến mua đậu phụ thối. Cô ta thẹn thùng e lệ nhìn Giang Chức: “Có thể cho tôi WeChat của
anh không?” Giang Chức không nhếch miệng thành đường cong nữa, đôi mắt hoa đào trở nên lạnh lùng: “Không
thể”


Bác gái: “…”


Thế giới chỉ nhìn mặt này thật sự khiến người ta tức giận, bác giái cảm thấy khó chịu nên run rẩy cả tay, bỏ hai miếng đậu phụ thối vào chảo dầu đang sôi, nổi giận đùng đùng hỏi vị khách nữ kia có muốn ăn cay không.


Vị khách nữ bỏ lại mười đồng tiền, không thèm lấy đậu phụ thối, đỏ mặt xẩu hổ, khó xử chạy đi.


Bác gái: “…”


Người qua đường chen tới đẩy lui, Giang Chức nhíu mày bước qua phía Chu Từ Phưởng, tìm chỗ ngồi xổm xuống. Bộ đồ đặt may riêng của anh có vẻ không hợp với không khí phố phường, anh cũng mặc kệ, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô: “Cô dọn hàng ở đây, thường xuyên có người tới bắt chuyện với cô à?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom