• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (6 Viewers)

  • Chương 47

CÔ MẶC ĐỒ CỦA TÔI


Chu Từ Phưởng không rõ anh tức chuyện gì, nhưng cô ngoan ngoãn đứng yên, dùng ngón tay đẩy tán dù về phía
anh: “Tôi đã ướt3 rồi, không sao đâu. Sức khỏe anh yếu, không thể dính nước mưa.”


Giang Chức hầm hừ, cố tình nghiêng dù sang phía 1cô.


Nương theo ánh đèn đường, Chu Từ Phưởng nhìn rõ ánh mắt anh. Nước mưa trút xuống tóc Giang Chức khiến
chúng m9ềm mại rũ xuống, người đẹp như thế này không thể ướt mưa,


Chu Từ Phưởng trùm áo khoác của Giang Chức lên đầu mình3, bỏ anh lại rồi chạy vào màn mưa, để chiếc dù lại
cho anh che. Cô không chạy xa, chỉ chạy một quãng ngắn ngay trước mặt 8anh.


Giang Chức: “…” Từ cổng khu biệt thự đến nơi Giang Chức ở chỉ có vài bước, nhưng trời mưa tầm tã, Chu Từ
Phưởng vẫn bị ướt như chuột lột. Hôm nay cô mang giày vải màu đen, mưa quá lớn nên đế giày đầy bùn đất. Cô cứ
nhìn thảm trải sàn ngoài cửa vài lần, không theo Giang Chức vào trong.


“Sao không vào nhà?” Giang Chức ngồi xổm tìm dép lê. Chu Từ Phưởng đứng ngoài cửa: “Trên người tôi toàn là
nước, sẽ làm bẩn thảm nhà anh.” Thảm nhà anh trông rất đắt tiền.


Giang Chức lục lọi ngăn tủ gần cửa vào rất lâu, sau đó lấy ra một đôi dép lê kiểu nam, anh ngồi xổm xuống và đặt
dép trước mặt cô: “Không có dép nữ, cô mang đi.” Anh ngẩng đầu: “Mau vào nhà, thảm thì cứ để nó bẩn, nếu
không trải nó ở đây làm gì.”


Chu Từ Phưởng cảm thấy có lí.


Cô thay dép lê, giẫm lên thảm rồi vào nhà. Đây không phải là lần đầu cô đến nhà Giang Chức, lần trước ban đêm
gió lớn nên nhìn không kĩ, chỉ nhìn thấy chiếc đèn chùm lưu ly màu tím nhạt mà mình phá hỏng.


Hôm nay anh đã thay đèn mới, hình như nó làm từ thủy tinh, giống như chuông gió, cực kì đẹp mắt. Chu Từ
Phưởng cảm thấy nó còn tinh xảo hơn chiếc đèn chùm mà mình nhớ thương bấy lâu nay.


Cô không kìm được ngắm nhìn mấy lần, sau đó mới hỏi Giang Chức: “Phòng tắm ở đâu?”


Trên người có thẩm đầy nước mưa, lạnh đến rùng mình. Cô thì không sao, không hề sợ lạnh nhưng sức khỏe Giang
Chức yếu ớt, không thể truyền hơi lạnh qua người anh.


Vẻ mặt Giang Chức hơi mất tự nhiên, vừa rồi ở ngoài bị gió lạnh thổi vào nên khuôn mặt anh vẫn còn ứng đó, có lẽ
lo lắng cho cô nên ánh mắt anh cứ nhìn sang mấy lần.


“Phòng tắm ở bên tay trái cô đó ” Hơn nửa người anh cũng dính nước mưa anh không để ý lau qua mái tóc ướt
sũng: “Tôi đi lấy đồ cho cô thay.” “Anh thay đồ trước rồi lấy cho tôi sau” Giang Chức mong manh yếu đuối như
vậy, không thể để lạnh cóng.


Giang Chức rót cốc nước ấm rồi nhét vào tay cô, sau đó đến phòng lấy quần áo.


Hai tay Chu Từ Phưởng cầm cốc nước, cô lặng lẽ chờ ngoài phòng khách, không di chuyển một bước, nơi cô đứng
dần dần tích thành một vũng nước.


Cô nhấp một ngụm nước, không nhịn được mà ngẩng đầu ngắm chùm đen trên đỉnh đầu.


Đẹp quá.


Muốn trộm về nhà thật ấy…


“Nhà tôi không có đồ nữ.” Giang Chức mau chóng bước ra, trên người anh vẫn mặc quần áo ướt, vừa rồi chỉ có
khuôn mặt còn giờ thì cả cổ lẫn vành tai anh đều ửng hồng. Anh nắm chặt hai bộ đồ mặc ở nhà, chúng đều là màu
trắng, sau đó đẩy tới trước mặt Chu Từ Phưởng: “Cô… cô mặc đồ của tôi.”


Cổ anh ngày càng đỏ, không biết có phải lên cơn sốt rồi không.


Chu Từ Phưởng mau chóng nhận lấy: “Tôi đi tắm đây, anh mau thay đồ đi.”


Giang Chức quay đầu nhìn nơi khác rồi đáp ừ.


Chu Từ Phưởng ôm đồ vào phòng tắm, cô hơi ngoảnh đầu, không nhịn được nói: “Giang Chức.”


Giang Chức lập tức quay đầu nhìn cô: “Hả?”


“Anh mua đèn chùm ở đâu vậy? Tôi cũng muốn mua một chiếc giống thế.”


Giang Chức nhìn thoáng qua trần nhà.


Chiếc đèn này bao nhiêu tiền nhỉ? À, gần hai triệu tệ. Mí mắt anh không hề run, nói chuyện rất bình tĩnh thản
nhiên: “Không còn đầu, đây là chiếc đèn chùm cuối cùng.” Chu Từ Phưởng tỏ vẻ vô cùng đáng tiếc.


Cô cực kì thích những thứ đẹp đẽ, sau đó cúi đầu bước vào phòng tắm.


Giang Chức bỗng gọi cô.


“Anh gọi tôi làm gì?”


Viền mắt anh đỏ hoe, không giống vẻ cao quý khó gần như mọi ngày, đôi mắt ấy nóng hổi mà cũng rất sáng, phản
chiếu ánh sáng của chùm đèn.


Anh nói: “Tôi nhờ người ta gỡ xuống, cô mang về nhé.”


Báo cô mua chiếc đèn này, có lẽ phải giao đồ ăn mấy chục năm. Chu Từ Phưởng nghe vậy thì mừng rỡ, đôi mắt
càng thêm tròn xoe: “Vậy tôi nên tặng anh cái gì đây?” Cô nói: “Phải có qua có lại.”


Chu Từ Phưởng chưa bao giờ lấy không đồ người khác.


Có nên tặng anh một chiếc xe không, hình như bé trai đều thích xe, đồng hồ cũng được, cô có thể tặng anh một chiếc đồng hồ nạm kim cương, kiểu dáng đặc biệt xinh đẹp ấy. Thế nhưng Giang Chức nói: “Trứng gà thả vườn đi.”


“Hả?”


“Tôi thích ăn trứng gà, cô tặng tôi trứng gà thả vườn đi.” Hời quá mà.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom