• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (8 Viewers)

  • Chương 46

TÔI CÓ THỂ VÀO NHÀ ANH TẮM RỬA KHÔNG


Đùng đoàng.


Sau tiếng sấm ấy, cơn mưa tầm tã trút xuống.


Chu Từ Phưởng bọc phần cháo vào trong lớp áo rộng, kéo mũ và chạy bằ3ng băng ngoài đường. Mưa đến nhanh
mà đi cũng vội, thúc giục người đi đường xung quanh mau chóng tản ra.


Nhiệt độ về đêm khả thấp kh1iến cho nước mưa không khác gì màn sương mênh mông lượn lờ. Qua lớp hơi nước
dày đặc, Chu Từ Phưởng nhìn thấy cây dù màu đen, bóng người khu9ất sau tán dù đang đứng dưới tàng cây, nước mưa bắn tung tóe làm ướt đôi giày đá bóng. Cô nhìn lên nữa thì thấy chiếc quần thể thao màu vàng3 nhạt, kế tiếp là
đôi tay thon dài với các khớp xương tinh tế trắng toát đang cầm dù, chỉ có phần móng tay được cắt tỉa gọn gàng có
màu hồng8 nhạt.


Chu Từ Phưởng nhận ra bàn tay ấy.


Cô chạy nhanh hơn: “Giang Chức.”


Tán dù được nâng lên, cô nhìn thấy mặt anh rồi.


Bờ môi vốn cong lên khi nhìn thấy cô, bỗng dưng hóa thành đường thẳng: “Mưa lớn như thế, cô không biết che dù
à?”


Người đẹp hờn giận dưới tán dù, mặt mũi lạnh lùng, đôi mắt long lanh ướt mưa đang nhìn xoáy vào cô. Giang
Chức tức giận mà vẫn đẹp thế này.


Chu Từ Phưởng lau nước mưa trên mặt mình: “Lúc ra ngoài chưa đổ mưa.”


Giang Chức nghiêm mặt, bất chấp nước bùn dưới chân, anh bước ra khỏi tàng cây. Dường như anh muốn nắm lấy
tay cô, nhưng lại hơi dừng lại và chuyển thành kéo cái mũ áo hoodie sau lưng của cô, đồng thời kéo cô tới dưới tán
dù: “Ướt hết cả rồi.” Anh bực bội nghiêng dù sang phía cô: “Có lạnh không?”


Chu Từ Phưởng cúi đầu nhìn thấy đôi giày đá bóng dính đầy nước bùn của Giang Chức. Phương Lý Tưởng nói
Giang Chức là cậu ấm con nhà giàu, cơ thể quý như vàng nên để ý rất nhiều điều.


Cô dịch qua tảng đá sạch sẽ bên cạnh và trả lời anh: “Lạnh.”


Giang Chức đi theo cô từ mặt có lầy lội đến tảng đá, dù trong tay anh đủ lớn nhưng cô gái ở dưới tán dù quá xa, cứ
mãi co đầu rụt cổ, trên người lẫn mặt thẩm đầy nước mưa, ngay cả đôi mắt ướt dầm dề cũng
né tránh chứ không nhìn người khác.


Không biết là gội đầu hay do nước mưa mà mái tóc cô vừa nhuộm ban ngày đã trôi gần như sạch màu, tóc ướt sũng
dán vào đầu khiến cô giống như chim cút bị mưa xối.


“Cầm đi.”


Giang Chức nhét dù vào tay Chu Từ Phưởng rồi cởi áo khoác lên người cô, một loạt hành động cực kì nhanh chóng,
tuy không dịu dàng, thậm chí phải nói là hơi thô lỗ và có đôi chút vụng về. Nét mặt anh khó coi hơn, giống như
một loài động vật vừa quý giá vừa yếu ớt cần được vuốt lông và cùng chiêu.


Chu Từ Phưởng cầm dù bằng một tay, vì cô thấp hơn Giang Chức nhiều nên phải nhón chân để che dù qua đỉnh
đầu anh, ngăn cản mưa sa gió táp sau lưng anh, tay còn lại thì ôm phần cháo được bọc trong lớp áo, cả người có
lạnh lẽo, chỉ riêng phần cháo giấu bên ngực trái là nóng hổi. Cô ngẩng đầu, nước mưa trườn theo lông mi rơi
xuống.


Chu Từ Phưởng nói: “Tôi vẫn lạnh lắm.”


Hiếm khi cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy.


Giang Chức do dự có nên cầm dù che cho cô hay không. Cô lại hỏi anh: “Tôi có thể vào nhà anh tắm rửa không?”


Giọng nói của cô rất nhỏ mà cẩn thận dè dặt, cô ngửa mặt lên, đôi mắt đen nhánh như màu đá quý sáng lấp lánh,
ánh mắt ấy kèm theo sự chờ mong, cứ mãi nhìn anh không rời mắt.


Giang Chức bị cô nhìn đến mức hầu hết hơi trượt, há mồm nuốt một ngụm gió lạnh.


“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ…”


Muốn chết mà.


Anh khom người, họ đến mức đôi mắt hoa đào lan đầy tơ máu.


Chu Từ Phưởng thấy anh họ dữ dội, cô vội vã cởi áo khoác định trả cho anh, vì cởi áo nên chiếc dù cứ nghiêng tới
nghiêng lui, nước mưa xối một mảng lớn lên đầu cô.


Giang Chức cầm lấy dù, tóm luôn người nào đó đang kéo áo qua: “Cứ mặc đi.”


Tắm rửa ?


Đồ to gan lớn mật này.


Anh liếm cánh môi lạnh lẽo, hơn nửa chiếc dù nghiêng về phía cô.


Nước mưa mau chóng thấm ướt chiếc áo lông của Giang Chức, vì nó màu đen nên càng làm nổi bật gương mặt tái nhợt của anh. Chu Từ Phưởng lo lắng anh sẽ bị gió táp mưa sa quật ngã, cô không dông dài dây dưa nữa: “Nếu không thể thì tôi đi đây.” Cô lấy cháo đang bọc trong ngực ra rồi treo nó vào cán dù: “Anh nhân lúc cháo còn nóng thì ăn đi.”


Dặn dò xong xuôi, cô bèn di chuyển ra khỏi tán dù.


Giang Chức tóm lấy mũ cô, không cho phép cô đi: “Tôi chưa nói là không thể.” Anh kép cô vào dưới tán dù: “Vào đây đi, ướt hết cả rồi.”


Giọng của anh khá tức giận.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom