• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (8 Viewers)

  • Chương 48

*Kim ốc trong câu: Kim ốc tàng kiều


“Tôi thích ăn trứng gà, cô tặng tôi trứng gà thả vườn đi.” Hời quá mà.


Chu Từ Phưởng ngh3e theo anh: “Được.”


Vậy thì cô sẽ tặng cho anh một xe trứng gà là được rồi, nếu không thì tặng một năm cũng được. Cô ngẩng đầu lên
1nhìn đèn chùm trên đỉnh đầu, trong lòng thầm cảm thấy mãn nguyện: “Anh mau đi thay đồ, sau đó ăn cháo đi,
nếu không cháo nguội mất.”


“Ừm.” Khóe miệng anh nhếch lên nhưng rồi lại hạ xuống, tiếp tục nghiệm mặt mà hối thúc: “Cô định lề mề đến trời
sáng hả?” Không lạnh à?


Cô vội vàng đi vào phòng tắm.


Lúc đi thay đồ, anh thay một chiếc chiếc áo hoodie mà anh rất ít khi mặc.


Cháo còn đan8g nóng, anh ăn vài miếng, quá mặn, quá nhiều tôm. Anh đứng dậy đi rót một cốc nước lạnh, uống
một ngụm hết nửa cốc, rồi tắt máy sưởi, nhưng vẫn thấy nóng, miệng lưỡi khô khốc.


Có thể là do gió lạnh nên cảm thấy hơi đau đầu.


Anh cảm thấy anh phải đến bác sĩ tâm lý để khám não. Nếu không thì tại sao lại không những tặng đèn cho người
ta, thậm chí vừa nãy nhìn thấy ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào đèn chùm thì anh còn muốn đưa thẻ ngân hàng cho
cô, để cho cô đi mua thêm chục cái chùm đèn về mà chơi.


Anh bị bệnh sao? Đang yên đang lành lại đưa người ta vào nhà cũng bỏ đi, còn ước gì có thể đóng gói hết gia sản
cho cô mang về.


Chẳng lẽ anh bị cô gái này bẻ thẳng rồi sao? Giờ anh đã trở thành tên ngốc như Tiết Băng Tuyết rồi à? Cái tên mà
không hề có tiền đồ, chỉ ước gì có thể móc tim gan ra đưa cho Giang Duy Nhĩ kia.


Không biết thần xui hay quỷ khiển, Giang Chức đưa tay lên ngực, nếu Chu Từ Phưởng muốn tim của anh, anh có
móc không đây?


Con mẹ nó!


Anh bị bệnh thật rồi! Nghĩ đến đây, anh cúi đầu uống hết nửa cốc nước lạnh còn lại mới cảm thấy bớt nóng, sau đó
lại rót thêm một cốc nữa. Anh gõ tay lên bàn ăn suy nghĩ một hồi rồi gọi điện cho Giang Duy Nhi.


“Sao giờ này rồi mà còn chưa ngủ?”


Bên phía Giang Duy Nhĩ rất ồn, không biết là đang rong chơi lêu lổng ở nơi nào.


Giang Chức nói thẳng mục đích của mình: “Giúp cháu chuẩn bị quần áo đến đây.” Một giây sau lại bổ sung thêm:


“Đồ nữ.”


Giang Duy Nhĩ im lặng mất mấy giây mới kịp phản ứng lại: “Chức Nhi, có chuyện gì vậy?”


Giọng điệu cô đầy trêu chọc.


Giang Chức lười nói nhảm với cô: “Đừng hỏi nhiều.” Được, Giang Duy Nhĩ không hỏi nữa: “Dù sao cũng phải nói
cho cô biết là cỡ bao nhiêu chứ.” “Một mét bảy, hơi gầy.”


Anh nhanh chóng trả lời, làm cho Giang Duy Nhĩ hơi bất ngờ: “Đưa đồ tới đâu?” “Nhà cháu.”


Là thần thánh phương nào mà có thể bẻ thẳng Giang Chức bị cong bao nhiêu năm nay vậy? Còn tiến triển nhanh
đến thế nữa?


Giang Duy Nhĩ vô cùng tò mò, cố ý nói bóng nói gió: “Còn tưởng cháu bất lực cơ, giỏi lắm Chức Nhi, cuối cùng
cũng được trải nghiệm rồi.” Giang Chức thắng tay cúp máy rồi uống sạch cuốc nước lạnh vừa rót.


Con mẹ nó nóng thật!


Đầu dây bên kia, Giang Duy Nhi nghe thấy âm thanh báo bạn trong điện thoại liền thấy tức cười, không hề chần
chừ mà cầm áo khoác đi ra ngoài: “Các người cứ chơi đi, tôi đi trước.”


Tiết Bảo Di đang ngồi bên cạnh người “thướt tha yểu điệu” kia, chơi đùa với đám cậu ấm nhà giàu mà anh ta quen
biết, miệng còn phun ra mấy câu: “Không phải Tiếu Lân Thư đi quay phim ở tỉnh khác rồi sao? Mới mấy giờ mà cô
đã về rồi?”


Giang Duy Nhĩ đi đến dập thuốc của anh ta: “Chức Nhi có chuyện, tôi qua đó một chuyến.” Tay Tiết Bảo Di bị tàn
thuốc rơi trúng khẽ run một cái, sau đó đánh ra một lá bài: “Chuyện gì?”


Lời ít mà ý nhiều: “Kim ốc tàng kiều.” Kim ốc tàng kiều? Giang Chức á?


Tiết Bảo Di lập tức mất hết hứng thú đánh bài: “Vãi, đưa tôi theo với.” Anh ta đẩy cô nàng “thướt tha yểu điệu” bên
cạnh ra: “TỰvề đi, cậu Hai đây phải đi bắt gian.”


Chu Từ Phưởng tắm rửa rất nhanh, chỉ đúng mười phút thì tiếng nước trong nhà tắm đã dừng lại.


“Giang Chức.” Cô đứng trong phòng tắm gọi.


Giang Chức vẩy cốc nước trong tay, vô thức liếm môi: “Sao vậy?”


Chu Từ Phưởng nói: “Quần áo rơi xuống đất, ướt rồi.”


Anh uống một ngụm nước lạnh: “Đợi tôi một chút.”


Chắc chắn cô gái này đang giày vò anh.


Anh nới rộng cổ áo hoodie, thở dài một hơi rồi đứng dậy đi vào phòng thay đồ, sau đó lấy hai bộ đồ đến, nghiêng
mình về phía cửa phòng tắm rồi gõ cửa vài cái. Cửa mở ra một chút, một cánh tay trắng nõn vươn ra.


Cô gọi anh: “Giang Chức.”


Chắc là ít tiếp xúc với ánh mặt trời nên da của cô cực kỳ trắng, hơn nữa lại không có phòng bị nào với anh, đường
hoàng mà để lộ nửa bờ vai trắng nõn.


Phi lễ không được nhìn! Quy củ của nhà họ Giang vẫn luôn rất nghiêm khắc, nhưng mà lúc này anh đã quên sạch
mấy cái thứ quân tử kia rồi, ánh mắt anh nhìn dọc theo đầu ngón tay của cô rồi cứ đứng nhìn chằm chằm.


Cô giơ tay trên không trung một lúc lâu nhưng anh vẫn chưa đưa đồ cho cô.


“Giang Chức.” Cô gọi. Giang Chức không trả lời.


Cô lắc tay: “Đưa đồ cho tôi.”


Anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào cánh tay đưa ra của cô, thậm chí còn vô thức vươn về phía trước, chăm chú nhìn cánh tay trắng bóc, không hề có một vết sẹo của cô.


Mới một ngày, tại sao lại không còn vết thương nữa?


Không phải là cô sao? Giọng nói, ánh mắt, dáng người, thậm chí đến sức lực cũng giống như vậy, làm sao mà giải thích được chuyện này đây? Trùng hợp sao?


Anh nhíu chặt mày đứng ở cửa một hồi lâu, không có tí manh mối nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom