• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (6 Viewers)

  • Chương 49

CÓ UỐNG SỮA TƯƠI CỦA TÔI KHÔNG?


“Giang Chức.”


Chu Từ Phưởng gọi tiếp lần thứ ba, giọng điệu không còn như lúc nãy nữa mà đã có phần gấp gáp, tay cũng lắc
mạnh hơn, 3xương quai xanh cũng mơ hồ lộ ra ngoài.


Giang Chức lấy lại tinh thần, xoa ấn đường mấy cái.


Không phải cô cũng tốt, anh khô1ng muốn cô sống cuộc sống như đi trên mũi dao, uống máu mà sống. Anh đặt
quần áo lên tay cô, lại trở nên cáu bẳn: “Ở nhà người khác cô cũng9 thế này à?” Chu Từ Phưởng nhận lấy quần áo,
rụt tay về rồi đóng cửa lại. “Tôi chưa từng đến nhà người khác.” Chưa từng.


Vì câu nói3 này của cô mà hàng lông mày đang nhíu chặt của Giang Chức liền giãn ra.


Hơi nước lượn quanh phòng tắm, Chu Từ Phưởng đưa tay ra la8u sạch kính, hình ảnh cô trong gương rất rõ ràng,
cô cúi đầu xuống nhìn tay của mình rồi dùng ngón tay lau hai cái.


Hình như tốc độ tự lành vết thương của cô nhanh hơn trước rồi.


Thỉnh thoảng bên ngoài phòng tắm lại vang lên tiếng ho khan của Giang Chức, anh họ liên tục thế có khi nào là
bệnh nặng hơn rồi không? Cô đang miên man suy nghĩ thì điện thoại vang lên, là Sương Giang gửi mail đến.


“Làm xong chưa?”


Chu Từ Phưởng nhìn đồ của Giang Chức, thất thần một lúc rồi mới trả lời: “Trên tay tôi không có vết thương, chắc
anh ấy không nghi ngờ nữa rồi.”


Ông trời tốt bụng cho một trận mưa lớn, như vậy cô mới tìm được lý do để ở lại trong nhà Giang Chức. Thật ra cô
không thích tính toán người khác, càng không muốn tính toán Giang Chức, nhưng mà hết cách rồi, cô không thể để
lộ thân phận của mình, tối thiểu là trước khi đi đến Nguyệt Lượng Loan thì cô phải im lặng không được để lộ gì.


“A Phương, cô nhất định phải sống ở Nguyệt Lượng Loan sao?” Đây là lần đầu tiên Sương Giang hỏi như vậy, câu
nói có ý muốn giữ cô lại.


“Đúng vậy.”


Chu Từ Phưởng trả lời rất chắc chắn, cô nhất định phải đi, cô không thích hợp với nơi đông người.


Một lúc lâu sau Sương Giang mới gửi mail đến.


“Không đi được không? Cô sống một mình trên đảo sẽ rất cô đơn đấy.”


Không đi được không?


Ba năm trước Chu Từ Phưởng cũng từng hỏi mình như vậy, mãi cho đến khi cô bị hàng xóm phát hiện ra, cô còn
chưa kịp giải thích một cầu thì người hàng xóm hay chia sẻ đồ ăn ngon với cô đã ngất đi.


Sau đó cô chuyển nhà, mua một tòa nhà không người để ở một mình, không còn có hàng xóm nữa, cũng không hỏi
lại mình câu hỏi không đi đến Nguyệt Lượng Loan được không nữa.


“Tôi sợ.” Chu Từ Phưởng nói.


Sương Giảng hỏi cô sợ cái gì. “Sợ có một ngày sẽ có người phát hiện ra bí mật của tôi, sau đó thiêu chết tôi.”


Năm đó cô chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm đến núi Đại Mạch, trùng hợp gặp một đôi vợ chồng. Ban đầu họ cũng
đối xử rất tốt với cô, sau này họ nhìn thấy ánh mắt của cô, nhìn thấy cô chạy rất nhanh, nhìn thấy vết thương của cô
khôi phục một cách thần kỳ thì họ nói cô là yêu quái. Rất nhiều người đều nói thế, họ dùng đá, dùng gậy, dùng
xẻng để đánh cô, còn định thiêu chết cô.


Cô rất sợ, sợ những người đó, sợ thế giới ăn thịt người này.


Chiếc hoodie Giang Chức đưa cho cô có màu trắng, còn có một chiếc quần thể thao. Cô mặc vào thì rất rộng, phải
xắn ống quần lên ba lần, rất không vừa với người. Từ lúc cô bước ra, Giang Chức vẫn luôn quan sát cô. Anh nằm
trên sofa, sắc mặt ốm yếu, suy nhược, chỉ có đôi mắt là sáng rực.


Cô thấy không tự nhiên nên đội mũ hoodie lên, muốn che đi khuôn mặt mình.


Giang Chức lại kéo mũ của cô xuống, đôi môi anh rất đỏ, làm cho làn da tái nhợt thêm phần nổi bật: “Chu Từ
Phưởng.”


“Ừm.”


Anh cầm lấy chiếc khăn lông đang quấn quanh cổ cô rồi bỏ lên đầu cô, sau đó nghiêng đầu: “Lau khô tóc đi.” “Ồ.”


Cô dùng khăn che đầu, xoa bừa bên trái một chút, bên phải một chút, cô đã gội đầu hai lần nên màu xanh da trời đã
không còn rõ nữa rồi.


Giang Chức nhìn cô một lúc mới dời mắt, vành tai đỏ ửng mà hỏi: “Có muốn uống sữa tươi không?” Cô thò đầu ra
khỏi khăn: “Có.”


Anh cầm hai hộp sữa đi vào bếp hâm nóng lại cho cô.


Cô đi theo phía sau, lắc đoạn tay áo thừa ra: “Tôi có thể uống lạnh được.”


Giang Chức đã bỏ hộp sữa vào trong lò vi sóng: “Trời lạnh, không được uống lạnh.” Cô càng thấy áy náy, cảm thấy
mình quá tệ còn Giang Chức lại quá lương thiện. Cô còn lừa anh nữa, nhưng mà… cô nhìn lò vi sóng rồi ngẩng đầu
nhìn Giang Chức: “Anh chưa ấn làm nóng.”


Giang Chức: “…” Còn phải ấn sao?


Anh làm gì biết chứ? Toàn bộ lắp đặt trong phòng này đều do Tiết Bảo Di làm, đồ trong bếp cũng là do Tiết Bảo Di
lắp đặt, từ lúc ở đây đến bây giờ anh chưa từng vào bếp.


Làm nóng thì phải ấn đầu đây?


Giang Chức nhìn chằm chằm vào lò vi sóng, nhíu mày tìm tòi.


Một ngón tay vươn ra.


Tinh!


Chu Từ Phưởng ấn nút làm nóng sữa: “Được rồi.”


Giang Chức: “…”


Cái tên ngu si Tiết Bảo Di kia, mua cái quỷ gì đây không biết!


Anh ho khan hai tiếng: “Cô biết nấu cơm à?”


“Không biết.” Chu Từ Phưởng trốn vào trong mũ áo hoodie theo thói quen, chỉ để lộ ra đôi mắt, biểu cảm rất bình tĩnh: “Nhưng tôi biết dùng lò vi sóng, lúc làm ở quán cháo có học.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom