• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (5 Viewers)

  • Chương 50

MỘT TẤN KẸO TỚI


“Nhưng tôi biết dùng lò vi sóng, lúc làm ở quán cháo có học.”


Giang Chức không biết dùng lò vi sóng: “…”


“Tôi có thể 3dạy anh.” Vẻ mặt Chu Từ Phưởng cực kỳ nghiêm túc.


Giang Chức không hề có hứng thú với việc học cách sử dụng lò vi sóng.


Anh lười biếng: “Ừm, dạy đi.”


Sau đó Chu Từ Phưởng giảng giải kỹ càng trình tự các nút bấm trên lò vi sóng, các chế độ làm n9óng thông thường
và thời gian của từng loại cho Giang Chức nghe, cuối cùng quay đầu lại nhìn anh: “Anh học được chưa?”


Lông mi3 cô rất dài, tạo ra một dải bóng dưới ánh đèn chiếu từ trên xuống, cô chớp mắt một cái, cái bóng cũng biến
mất theo, Giang Chức đột nh8iên hơi xúc động, muốn đưa tay chạm vào mắt cô.


“Anh học được chưa?” Cô kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa. Học được cái gì?


Vừa rồi anh chăm chú nhìn cô, có trời mới biết cô vừa nói cái gì, ánh mắt Giang Chức dời đi: “Biết rồi.”


Vừa khéo sữa tươi cũng đã hâm nóng xong


Chu Từ Phưởng rửa sạch hai cái cốc, rót sữa tươi đang nóng ra, cô một cốc, Giang Chức một cốc. “Để tôi bưng ra
giúp anh.”


Sau đó, cô dùng tay áo hoodie bọc lấy tay, bưng hai cốc sữa tươi, nhanh nhẹn đi ra phòng khách.


Giang Chức đi theo sau cô, trên người cô là áo của anh, giống cái áo anh đang mặc trên người.


Nhìn thật là thuận mắt.


Chu Từ Phưởng quay đầu lại, nhìn thấy khóe miệng anh hơi cong lên.


Anh không thích cười, bình thường lúc nào cũng như chưa tỉnh ngủ, lười nhác, vô lý đến mức thiểu tình người, tóm
lại là thiếu đi hơi thở cuộc sống.


Vẫn là cười lên thì đẹp hơn.


Chu Từ Phưởng nghĩ đến một câu không phù hợp lắm, tướng mạo đẹp đã như tranh. Có nghĩ, nếu như Giang
Chức sinh ở thời trước, chắc chắn sẽ phải vào cung hầu hạ, hồng nhan thì họa thủy, dung mạo này của anh, nhà
dân tầm thường chắc chắn không thể giữ được.


Giang Chức hơi bĩu môi, trong mắt không còn ý cười nữa, vẫn là bộ mặt đẹp trai kiêu ngạo kia.


Chu Từ Phưởng chọn ghế sofa gần nhất rồi ngồi xuống, uống từng ngụm từng ngụm sữa nhỏ, Giang Chức ngồi ở
phía đối diện, cũng không nói gì. Cô thầm đánh giá làn da không có khuyết điểm của anh, sau đó liền dời ánh mắt
và lực chú ý đến nơi khác, rồi cô ngạc nhiên phát hiện ra một chuyện:


“Ở nhà anh cũng có kẹo à?”


Ở cái kệ đối diện bên kia tường, ngăn ở giữa tầng thứ ba có trưng bày một lọ thủy tinh vuông vức, bên trong có đầy
kẹo đủ màu sắc.


Cô hiểm khi thay đổi tâm trạng đột ngột như thế, Giang Chức nhìn mặt cô, ừ một tiếng.


“Tôi cũng thích ăn kẹo lắm.”


Cô viết tất cả sự vui sướng ngạc nhiên lên mặt, trong mắt không còn vẻ thê lương cô độc nữa mà trở nên sáng lấp
lánh.


Cô thích lọ kẹo kia đến thế ư?


Giang Chức đi đến trước tủ gỗ, lấy lọ kẹo xuống, đặt lên bàn trà: “Cô ăn đi.”


“Cảm ơn.”


Khóe mắt cô cong như trăng rằm, cầm lấy lọ thủy tinh, đặt trong tay, sờ lên mảnh kim cương vỡ được khảm phía
trên: “Lọ kẹo của anh còn đẹp hơn lọ của tôi.” Cô cũng muốn mua một lọ, nhưng cái lọ này của Giang Chức quá
tinh xảo, có lẽ là được đặt làm. Quên đi, cô đã lấy cái đèn chùm của anh rồi, tuyệt đối không thể ham lọ kẹo của anh
nữa, thế là cô cũng không hỏi anh đặt làm lọ kẹo ở chỗ nào, yên lặng ngồi trên ghế sofa ăn kẹo.


Giang Chức không nói câu nào nhìn chằm chằm cô.


Năm đó ở nhà họ Lạc, chàng trai xanh xao vàng vọt kia cũng như thế này, ngồi bên bờ ao nhỏ, đung đưa chân, mỉm
cười nhét một cục kẹo vào trong miệng.


Cũng chọn màu hồng để ăn trước giống như cô.


“Có phải cậu chưa bao giờ ăn kẹo hay không?” Lúc đó Giang Chức đang ở độ tuổi phản nghịch.


Chàng trai gật đầu, cậu gầy đến đáng thương, gương mặt bẩn thỉu, phồng má nhai kẹo, bên chân có một con mèo
béo đang nằm sấp, vặn người cọ cọ vào cánh tay của cậu.


“Vậy ngày mai cậu chờ tôi ở đây đi, tôi đem kẹo đến cho cậu.” Chàng trai nở nụ cười với anh, con mèo kia cũng kêu
meo meo hai tiếng.


Chỉ là ngày hôm sau, anh không nhìn thấy chàng trai kia nữa, một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi căn nhà của nhà họ
Lạc, mọi người nói với anh, con nuôi nhà họ Lạc cũng hóa tro tàn bên trong rồi.


“Giang Chức.”


Chu Từ Phưởng gọi một tiếng, ngẩng đầu lên, trong miệng ngậm ba viên kẹo làm cho quai hàm hơi phồng lên:


“Kẹo này hình như đã ngừng sản xuất, anh mua ở đâu thế?”


Đây là loại kẹo cô thích nhất, nhưng đã lâu cô không được ăn rồi. Dòng suy nghĩ miên man của Giang Chức bị
giọng nói vui vẻ của cô kéo lại: “Tôi đã mua nhà máy của họ.” Chu Từ Phưởng do dự một lúc lâu rồi hỏi anh: “Vậy
anh có thể cho tôi một ít được không?” Cô chân thành cầu xin: “Tôi có thể trả tiền.”


Anh có thể nhìn ra được cô rất thích kẹo này, cuối cùng cô vẫn chỉ là một cô gái trẻ tuổi, thích những thứ ngọt ngào
và xinh đẹp.


“Sau này cô cứ đến chỗ tôi mà mua.” Giang Chức không phải là một người thích chia sẻ, trong nhận thức của anh,
thích cái gì thì phải tự mình giành lấy, không thể chia sẻ cho người khác.


Nhưng cô lại là ngoại lệ của anh.


Đương nhiên cô rất vui vẻ, trong miệng ngậm kẹo, trong mắt đầy vẻ ngọt ngào, chân thành khen ngợi anh: “Anh
đúng là một người tốt.”


Giang Chức: “…”


Người tốt?


Vì muốn mua nhà máy kẹo mà anh đã làm cả nhà máy phá sản.


Chuông cửa đột nhiên vang lên, Giang Chức đứng dậy đi mở cửa.


Tiết Bảo Di mặc một chiếc áo khoác màu đỏ đứng ở cửa, cười vô cùng yểu điệu, giọng nói ưỡn à ưỡn ẹo: “Cậu ấm Chức ơi…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom