• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (7 Viewers)

  • Chương 51

CÓ MUỐN TÔI KHÔNG? MIỄN PHÍ VẬN CHUỂN LUÔN


“Cậu ấm Chức ới” Ánh mắt Giang Chức lướt qua anh ta: “Quần áo đâu?”


Giang Duy Nhi dùng ngón tay đang cầm túi mua sắm, lắc lắc: “Đây này.”3


Giang Chức nhận cái tủi, sau đó quay người, đóng cửa lại, không có một động tác dư thừa nào. Hai người ngoài
cửa: “…”


Trong p1hòng, Chu Từ Phưởng đã ăn xong thêm mấy viên kẹo nữa: “Ai đến thế?”


Giang Chức nói: “Người đưa quần áo đến.”


Cô nhìn thoáng qua 9túi quần áo, cầm lọ keo vuốt ve một lúc, thích đến mức không muốn buông tay, một lúc sau mới đứng lên: “Muộn rồi, tôi phải về nhà thôi.”


“Tôi đưa cô về.” Một bên tại anh hơi ửng đỏ.


Chu Từ Phưởng từ chối thẳng thừng: “Không cần, bên ngoài lạnh lắm, anh ra ngoài dễ bị ốm.”8


“Tôi nói, để tôi đưa cô về.”


Giọng điệu ép buộc không biết phải trải gì, chỉ là sắc mặt tái nhợt, khóe mắt ửng đỏ, cảm giác cơ thể suy nhược
không hề có tính công kích. Chu Từ Phưởng vẫn lo cho cơ thể của anh, để lọ kẹo xuống bàn: “Tôi tự về được rồi.”


Không nghe lời!


Mắt Giang Chức bỗng nhiên tối sầm lại, làn môi cứng ngắc nhếch lên, thô bạo ném cái túi quần áo xuống ghế sofa
bên cạnh cô.


“Thay quần áo đi.” Giọng nói có vẻ hơi tức giận.


Có phải cô chọc giận anh rồi không? Chu Từ Phưởng chần chừ một lúc, cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh để thay.


Giang Duy Nhĩ chọn quần áo hơi bánh bèo, váy dài màu trắng phối với áo khoác màu hồng. Màu hồng là màu Chu
Từ Phưởng thích nhất, cô sờ sờ ống tay áo, nghĩ thầm, nếu như cô không làm người chạy việc vặt chuyên nghiệp thì
cô muốn mua cả một phòng quần áo toàn màu hồng.


“Rất thích hả?” Giang Chức hơi buồn cười, sau khi thấy những độc tác nhỏ đầy thỏa mãn của cô thì cơn giận vừa
nãy đã hành quân đi mất. Cảm xúc lên lên xuống xuống thế này, thật sự không giống anh lắm.


Chu Từ Phưởng lại sờ lên cổ áo, thật thà gật gật đầu: “Ừ, tôi thích màu hồng.”


Thích sữa, thích ăn kẹo, còn thích màu hồng, rõ ràng là một cô gái nhỏ, sao bình thường cử như một bà già quái gở
thế?


Nếu như có thích thì…


Anh mở tủ, lấy ra một túi kẹo lớn, lấy hết toàn bộ kẹo màu hồng bên trong, cho vào cái túi dưới chân Chu Từ
Phưởng: “Cho cô từng này kẹo để ăn, ăn hết rồi lại tìm tôi để lấy thêm.”


Khóe miệng của anh lại cong lên một đường cong nho nhỏ. “Được.” Chu Từ Phưởng rất vui vẻ, lấy điện thoại di
động chuyển cho anh mười ngàn tệ ngay lập tức. Giang Chức: “…” Cô kiếm tiền không dễ dàng mà không biết phải
tiết kiệm gì cả. Anh không nhận tiền cô chuyển đến, ngồi xuống ghế sofa, khoanh tay không nhìn cô: “Cầm dù theo
đi.”


“Biết rồi.”


Chu Từ Phưởng cầm theo một túi kẹo, đi đến cửa thì quay đầu lại, vẫy vẫy tay: “Tạm biệt, Giang Chức.”


Giang Chức ngồi yên không nhúc nhích.


Lạch cạch.


Cửa vừa mở ra, Giang Chức liên đứng lên, đi ra cửa theo cô.


Ngoài cửa, Chu Từ Phưởng vừa đi ra đã nhìn thấy Giang Duy Nhĩ, cô rất ngạc nhiên.


Giang Duy Nhi là trợ lý của Phương Lý Tưởng, cũng đã gặp Chu Từ Phưởng mấy lần, có ấn tượng rất tốt với Chu


Từ Phưởng, cười tươi chào hỏi: “Tôi là cô của Giang Chức.”


Thân phận của Giang Duy Nhĩ không được công khai, Chu Từ Phưởng cũng không tò mò, chỉ gật đầu đáp lại,
không chào hỏi gì.


Bên cạnh cô ấy là Tiết Bảo Di, cà lơ phất phơ hỏi: “Còn nhớ tôi không thể?”


Chu Từ Phưởng không hiểu cách giao tiếp lắm, chỉ muốn giấu mặt thật kĩ vào trong mù, tiếc là cái áo khoác màu
hồng này không có mũ, cô liền cúi đầu để tránh sự dò xét của Tiết Bảo Di.


“Tôi dán kính cường lực điện thoại cho anh.” Cô nói. Cô còn thấy ảnh của Tiết Bảo Di chụp cùng với một nữ diễn
viên, Phương Lý Tưởng nói anh ta là một tên đàn ông cặn bã.


Tiết – đàn ông cặn bã – Bảo Di tỏ vẻ rất thân quen, cười thoải mái: “Xin chào cô, tôi là bạn của Giang Chức…”


“Hai người các người đứng ở trước cửa làm gì thế.”


Tiết Bảo Di đang nói thì bị cắt lời: “…”


Giang Chức khoanh tay dựa người trước cửa, đồ đen làm nổi bật lên làn da trắng bệch của anh, ánh mắt sắc như
dao: “Không vào thì biến đi.”


Tiết Bảo Di lại tỏ vẻ khinh khỉnh.


Anh ta không ngu, có thể nhìn ra được Giang Chức bao che cho cô gái kia như thế nào. “Bên ngoài hết mưa rồi, cô
về sớm một chút đi.” Ánh mắt liếc qua Tiết Bảo Di, Giang Chức nói với Chu Từ Phưởng đang đứng ở đối diện cửa.


Giọng thì không hề dịu dàng, nhưng ngữ điệu thì nhẹ nhàng, và tốc độ nói cũng chậm. Chu Từ Phưởng nghe xong
thì cầm túi kẹo và quần áo ướt đi.


Tiết Bảo Di nhìn theo, quay đầu đi vào nhà: “Cậu ấm Chức à, cậu…”


“Ai cho cậu giẫm lên thảm của tôi? Tránh ra, bẩn quá đi.” Giọng điệu của Giang Chức đầy vẻ ghét bỏ, kéo thân thể ốm yếu đi kiếm hai đôi dép dùng một lần và một chiếc khăn khô, khuôn mặt yếu ớt nhưng đầy vẻ dữ dằn: “Lau cho hết nước đi rồi lại đi vào.”


Tiết Bảo Di: “…”


Nước đọng trên mặt thảm rõ ràng là có người đã giẫm lên, không cần nghĩ cũng biết là ai, đúng là không so sánh thì sẽ không tổn thương mà. Lòng Tiết Bảo Di lạnh lẽo, đau khổ nhìn Giang Chức: “Cậu ấm Chức à, cậu không nhớ tôi sao? Anh trai Bảo Di ven hồ Đại Minh của cậu đây.” Giang Chức liếc mắt nhìn anh ta: “Đồ thiểu năng.” Diễn viên chuyên nghiệp Tiết Bảo Di đau khổ: “…” Loại anh em như thế này, phải từ mặt nhau thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom