• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (7 Viewers)

  • Chương 52

À, TÌNH ĐƠN PHƯƠNG


“Chức Nhi à…” Giang Duy Nhĩ hỏi: “Có chuyện gì thế?”


Giang Chức dầm mưa xong tóc vẫn chưa khô, lúc này không c3ó tinh thần, nằm vùi trên ghế sofa, đôi mắt hoa đào
ỉu xìu.


“Cái gì gọi là có chuyện gì?”


Giang Duy Nhĩ1 rất tò mò: “Chu Từ Phưởng ấy.” Giang Chức quay lưng đi: “Chả có chuyện gì.” Anh không để ý
người ta nữa, thò tay mò đi9ện thoại gọi điện cho A Vãn: “Ngày mai gọi mấy người tới gỡ đèn chùm trong phòng
khách đi.”


A Vãn hết cả hồn.


“Đèn làm sao thế? Cậu không hài lòng sao?”


Giang Chức không vui nhíu mày lại: “Bớt hỏi lại đi, bảo anh g8ỡ thì cứ gỡ.”


A Vãn: “Vâng.”


Còn chưa cúp điện thoại, đột nhiên bốn một tiếng.


Giang Chức lười biếng liếc mắt một cái, sau đó bật ngồi dậy: “Cậu lấy hộp sữa đó ở đâu đấy?”


Ngón út của Tiết Bảo Di đang móc lấy hộp sữa bò: “Trên sofa.”


Giang Chức ngồi dậy: “Tiết Bảo Di.”


Tiết Báo Di giật mí mắt: “Hử?”


Gì mà chỉ mặt gọi tên thế!


Bình thường tổ tông này gọi cả tên họ người ta là không có chuyện gì tốt, Tiết Bảo Di bị dọa nhảy dựng, đang định
uống một ngụm sữa cho đỡ sợ thì Giang Chức đã đạp chân.


Anh thở phì phò, tức đỏ cả mắt. “Con mẹ nó, không cho uống!” Tiết Bảo Di: “…”


Đúng lúc anh ta ngây ra, Giang Chức đã cướp sữa lại, đôi mắt hoa đào cực kỳ hung dữ, còn trộn lẫn cảm xúc phức
tạp, ảo não kèm theo tức giận.


Tiết Bảo Di bị anh làm cho mơ hồ, không biết mình chọc giận người đẹp ở điểm nào. Không sao, cậu Hai rộng rãi
phóng khoáng: “Không phải chỉ là một hộp sữa thôi à, đợi lát nữa cậu Hai mua cho cậu một xe, không, một phòng
luôn!”


Cậu Hai mà, nhiều tiền nên cưng chiều người ta. Giang Chức không thể nhịn được nữa, tức đến máu dồn lên não,
che miệng họ mấy tiếng, mặt trắng bệch.


“Đưa, cậu ta, đi.”


Anh gằn từng chữ cho Giang Duy Nhĩ nghe.


Tiết Bảo Di bị sự vô tình vô nghĩa của anh đâm đến mức trái tim nhỏ máu: “Tôi còn không bằng một hộp sữa bò
sao?” Anh ta hất đầu lên, nghênh ngang rời đi thể hiện quyết tâm: “Cậu ẩm Chức, ông đầy nghỉ chơi với cậu!”


“Cạch!”


Giang Chức đá cửa đóng lại. Tiết Bảo Di: “…”


Giang Duy Nhĩ liếc nhìn Tiết Bảo Di bằng ánh mắt như nhìn đứa thiểu năng rồi đi mất.


Trong phòng, Giang Chức vịn cửa ho một lúc.


Điện thoại còn đang kết nối, A Vãn đầu bên kia nghe thấy rõ ràng, đợi đến lúc tiếng ho khan trong điện thoại bớt
đi, anh ta mới do dự hỏi: “Ông chủ, có phải cậu Hai mở hộp sữa có dấu răng không?”


“Tút tút tút tút…”


Giang Chức tắt luôn điện thoại.


A Vãn lập tức hiểu rõ.


Ngày đông giá rét, lúc nãy Giang Chức dầm mưa, hít khí lạnh, lúc này mới cảm thấy đầu óc choáng váng, họ đến
đau cả phổi. Anh đứng dậy tìm mấy viên thuốc, uống cùng nước ấm, không còn sức lực, chẳng muốn đi vào phòng
mà nằm luôn trên sofa, thở phì phò, đầu đau kinh khủng.


Anh yếu ớt nằm sấp, nhìn hộp sữa bò bị Tiết Bảo Di mở ra, lại bò dậy gọi điện.


Ban đêm yên tĩnh, đã hơn chín giờ.


Bác sĩ Khưu run giọng: “Cậu… cậu Giang?” Giọng điệu uể oải lại trầm tinh vang lên, vì đêm tối mà thêm phần lạnh
lùng: “Tôi bảo cô ấy đến nhà tôi rồi.”


Bác sĩ Khưu: “À…”


Giang Chức tự giác nói chậm rãi từng câu một. “Còn bảo cô ấy dùng phòng tắm của tôi, sữa tắm của tôi.” Dừng lại
một lúc, anh à một tiếng, dường như rất bối rối, giọng nói cũng kéo dài: “Còn có quần áo cũng của tôi.”


Bác sĩ Khưu: “…” Giang Chức cầm lấy hộp sữa đã mở, ngắm nhìn tỉ mỉ, dường như đang lẩm bẩm: “Tôi còn tặng cái
đèn 2 triệu tệ cho cô ấy.”


Anh lại vuốt ve cái lọ thủy tinh đựng kẹo đã được ăn hết trong tay. “Những người khác không thể đụng vào kẹo
của tôi, nhưng cô ấy thì có thể.”


“Khụ khụ khụ khụ khụ…”


Từng cơn ho khan vang lên, hốc mắt anh hơi đỏ, cả người mang bệnh, thở hổn hển: “Thậm chí tôi còn có suy nghĩ
đưa hết nhà máy cho cô ấy.”


“Tôi muốn tiễn cô ấy về.”


“Cô ấy không cho.”


Giọng nói đột nhiên nghiêm trọng: “Thế mà cô ấy không cho!”


Hơi thở điên cuồng quen thuộc đập thẳng vào mặt.


Bác sĩ Khưu: “À…” Đáng sợ quá!


Im lặng một lúc, Giang Chức đổi giọng điệu, bất lực mà lười nhác, chỉ là khí chất cậu ấm nhà giàu vẫn rất đáng sợ


“Nói đi, bệnh này của tôi là gì?”


Nói thật là, trong nhiều năm làm việc của Bác sĩ Khưu, từng thấy vô số trạng thái tâm lý biến thái, còn bệnh nhân
trông có vẻ bình thường nhưng thực ra không bình thường thế này thì lại hiếm thấy.


“Theo tôi thấy..” Theo ông ấy thấy: “Cậu Giang, có phải cậu đơn phương cô…”


Tiếng cười buồn bã âm trầm cắt ngang lời muốn nói. “Đơn phương?” Giang Chức liếm đôi môi đỏ bừng, đôi mắt
híp lại thành một đường cong sắc bén: “Ông đây là một tên gay, ông nói là tôi đơn phương?” Anh tự mình khẳng
định là gay từ trong xương tủy.


Loại người này, theo lý thuyết tâm lý học, một khi đã nhận định một chuyện nào đó, thì sẽ có tư tưởng cực đoan, hành vi cố chấp.


Một lần thì không thể xong được, Bác sĩ Khưu chỉ có thể chỉ dẫn theo thứ tự “Tôi cảm thấy tính hướng của cậu…có thể là đã khôi phục lại như bình thường rồi.” Ông ấy cẩn thận đề nghị: “Nếu cậu còn không chắc thì có thể thử xem.”


Giang Chức không lên tiếng, sờ dấu răng trên hộp sữa, ngửa đầu rót vào trong miệng, chất lỏng lạnh lẽo vừa vào bụng, dạ dày đã bắt đầu quặn đau.


Sau đó, quân sư quạt mo bắt đầu bày mưu tính kế.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom