• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (2 Viewers)

  • Chương 53

NÀO, LÀM ĐI!


Mười giờ tối, Giang Chức vẫn chưa ngủ, anh gọi điện thoại cho Kiều Nam Sở, sau đó ra ngoài. Trước khi ra ngoài,
anh còn tiện tay ném hộp sữa bò có dấu3 răng đó vào trong… két bảo hiểm.


Tiết Bảo Di còn đang giận Giang Chức vô tình vô nghĩa, lúc Giang Chức bước vào phòng bao, anh ta hừ một t1iếng,
hất đầu lên, ném ly rượu kêu leng keng. Trong phòng bao yên lặng chỉ còn có mấy người bọn họ, Tiết Bảo Di ngồi
bên cạnh uống nước ép trái cây, 9Kiều Nam Sở ngồi sát cạnh anh ta, rót một ly rượu mạnh nhất. “Cậu làm gì thế?


Muộn thế này rồi còn chưa ngủ.” Giang Chức ngước mắt lên.


A Vãn3 đi sau vội rút hai tờ giấy ướt ra, lau hết từng ngóc ngách sofa, cuối cùng lót một tấm thảm sạch sẽ lên.


Lúc này Giang Chức mới ngồi xuống, 8không mặn không nhạt mở miệng: “Gọi mấy người đàn ông cho tôi.”


Kiều Nam Sở tưởng mình nghe lầm: “Cậu nói gì cơ?” Anh vô cảm lặp lại: “Gọi mấy người đàn ông đến đây.” Tiết
Bảo Di bật ngồi dậy như cá chép quẫy: “Cậu ẩm Chức, cậu không phát sốt chứ.” Giang Chức đau ốm bệnh tật nằm
ườn ra, miệng nhỏ thở hổn hển, đôi mắt khép hờ như ngủ, đuôi lông mày lờ mờ, mảnh mai thướt tha. Kiều Nam Sở
bình tĩnh hơn, đặt ly rượu xuống, cười rất phóng khoáng lưu manh, bình chân như vại nhìn Giang Chức: “Cậu
muốn kiểu nào?”


Anh hời hợt nói một câu: “Vừa mắt là được.”


Kiều Nam Sở đã hiểu, gọi một cuộc điện thoại, lời ít ý nhiều mà dặn dò.


Đến thật hả?


Tiết Bảo Di cảm thấy hơi cạn lời: “Cậu ấm Chức, cậu không bệnh thật chứ?”


Giang Chức cong bao nhiêu năm rồi, còn kiểu công thụ nào mà chưa từng thấy nữa, vậy mà anh cũng không chơi
bậy, sao đột nhiên lại đổi tính rồi? Chẳng lẽ là chơi đùa với Chu Từ Phưởng xong thì cảm thấy nam nam mới là
chân ái?


Tâm trạng Tiết Bảo Di lúc này như bà mẹ già tan nát con tim, giơ tay sờ trán Giang Chức, nhưng bị anh đập ra:


“Đừng đụng vào tôi.” Đây là thủ thân như ngọc hả? Hay là nam nam thụ thụ bất thân?


Tiết Bảo Di thẳng như sắt thép run lẩy bẩy, nghiêm túc ngồi xa ra, cảm thấy hôm nay Giang Chức rất kỳ lạ.


Trong phòng này, người duy nhất có tư tưởng đúng đắn là Tiết Băng Tuyết. “Mọi người đừng vậy, đây là… là…”


Mặt Tiết Băng Tuyết ngượng ngừng đỏ lên: “Đây là chơi điểm.” Tiết Bảo Di ném cải thảm che đầu Tiết Băng Tuyết
lại: “Trẻ con như chủ thì đừng nhìn lung tung!” Tiết Băng Tuyết:“.” Anh ta không thèm nhìn!


Lúc này, cửa được đẩy ra từ bên ngoài, hơn mười người đàn ông xếp thành hàng nổi đuôi nhau mà vào.


Kiều Nam Sở hất cằm ra hiệu cho Giang Chức: “Người đến rồi, chọn đi.” Đám cậu ấm như bọn họ đều biết chơi, có
hoa cỏ nào mà chưa từng thấy. ở Phù Sinh Cư này, chỉ cần trả nổi tiền thì đồ chơi nào cũng có, cậu ấm nhà họ Giang
ở thủ đô muốn chơi, có thể được vào đều là những mặt hàng hạng nhất. Vẻ ngoài chỉ là thứ yếu, khí chất và phong
cách cũng cần thiết, hơn mười thanh niên, mỗi người một vẻ.


Giang Chức tùy ý liếc nhìn một cái, chỉ một người bề ngoài lạnh lùng anh tuấn: “Cậu…” Ngón tay thon dài lại chỉ
một người thanh tủ: “Cả cậu nữa, lại đây.”


Kiều Nam Sở khoanh tay, mỉm cười nhìn trò vui.


“Cậu Giang.”


Cậu trai thanh tú đó sợ hãi kêu lên, coi như có thể xứng với hai chữ sạch sẽ, nhất là đôi mắt đó, ướt sũng như nai con.


Giang Chức tựa vào sofa, lười biếng không nhúc nhích, ra lệnh: “Lại đây rót rượu cho tôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom