• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (10 Viewers)

  • Chương 54

GIANG CHỨC BỊ BẮT TẠI TRẬN


Cậu thanh niên chậm rãi bước tới, mắt ánh nước, lặng lẽ liếc nhìn Giang Chức. Cậu do dự vài lần mới ngồi xuống,
không dám lại gần quá, sau đó thận t3rọng rót một ly rượu rồi đưa tới.


Mùi nước hoa đàn ông thoang thoảng, không nồng. Có điều Giang Chức vẫn cảm thấy gay mũi, cố chịu đựng cơn1
buồn nôn mà nhận ly rượu. Uống một hơi cạn sạch, sau đó anh ngẩng đầu nhìn cậu thanh niên: “Không biết phục
vụ người khác sao?”


Người đàn 9ông tuấn tú lạnh lùng kia tràn đầy khí thế, cử chỉ không nhanh không chậm, tiến lên ngồi xuống, tay
tùy ý đặt lên đùi Giang Chức. “Thế này được khô3ng?” Người đàn ông mày kiếm mắt sáng, lông mày thẳng tắp
nhìn Giang Chức, tay cũng theo đó đặt lên đùi anh. “Thế này thì sao, cậu Giang?”


D8iễn xuất quyến rũ lại không hề ẻo lả, hiển nhiên đã từng được huấn luyện.


Giang Chức không nói gì.


Tay của người đàn ông tiếp tục hướng lên trên, theo đó mà đưa tới đùi trong…


“Đủ rồi.”


Giang Chức đứng lên: “Ra ngoài.” Anh đè bụng, trên trán chảy rịn một lớp mồ hôi mỏng, mạch máu ở cổ cũng như
ẩn như hiện, đã không nhịn được nữa: “Ra ngoài hết đi!”


“Không hài lòng sao?”


Nhìn sắc mặt tái nhợt cùng đôi mắt đỏ au của Giang Chức, Kiều Nam Sở cảm thấy rất thú vị nên trêu chọc: “Hay là
tôi đổi một đám khác cho cậu?”


Giang Chức lạnh lùng rót một ly rượu thêm đá rồi đứng dậy khỏi ghế.


A Vãn nhanh chóng đuổi theo.


Khi Tiết Bảo Di theo tới cửa, chỉ thấy Giang Chức giữ bụng ho khan rồi bỏ chạy trối chết, anh ta thật sự không hiểu
nổi: “Cậu ấm Chức bị sao vậy?”


Tiết Băng Tuyết luôn im lặng nói: “Giang Chức nghi ngờ cậu ta đã bị bẻ thắng lại.”


Tiết Bảo Di “ô” một tiếng, vẻ mặt tỉnh ngộ.


Mười phút sau Giang Chức mới trở lại, sắc mặt đã tải đi, cả người nhìn qua đều mệt mỏi không có sức.


Tiết Bảo Di ngồi xuống: “Đi đâu vậy?”


Giang Chức không nói gì, A Vãn trả lời thay: “Ông chủ đi nôn.”


Tiết Bảo Di: “…”


Đây là gay giá phải không?


Giang Chức chống người dựa vào sofa, yếu ớt cụp mi mắt xuống: “Giúp tôi gọi thêm vài cô gái vào đây.”


Còn gọi nữa à?


A Vãn lo lắng thân thể yếu ớt của cậu chủ chịu không nổi.


Tiết Báo Di đặc biệt chủ động đi thu xếp, tích cực đến mức giống như một tú bà vậy: “Giám đốc Vưu, chọn vài cô
gái tới đây, mỗi loại đều chọn vài người vào.”


Tiết Băng Tuyết mắng anh ta là đồ không biết xấu hổ!


Kiều Nam Sở ném chăn lên người Giang Chức: “Vẫn không thoải mái sao?”


Giang Chức ho tới mức hốc mắt đầy nước: “Ừ.”


Anh ngứa họng, không kìm được lập tức ho khan, sau đó đưa tay chạm tới ly rượu.


Kiều Nam Sở lấy đi: “Thật vớ vẩn.” Sau đó anh ta đổi một chiếc cốc sạch rồi rót sữa cho anh, nói: “Đừng uống rượu
nữa.”


Lúc này, những cô gái đã bước vào. Tiết Bảo Di bảo bọn họ xếp hàng ngay ngắn, ngẩng đầu. Chẳng bao lâu sau,
mùi nước hoa của phụ nữ tràn ngập trong phòng.


Giang Chức ôm bụng. Sữa vừa uống đã lấp đầy bụng, anh lười cử động, ánh mắt đảo qua.


Trong số tám cô gái trẻ, loại xinh đẹp đẫy đà hay mong manh thanh mảnh đều có cả, còn loại mặt mày đẹp đẽ hay
khí chất xuất chúng cũng không thiếu. Có người xấu hổ dè dặt, đương nhiên cũng có người gan lớn chủ động.


Nếu bám được vào cậu Út nhà họ Giang ở thủ đô, tự nhiên phú quý sẽ hưởng không hết.


Cô gái váy đỏ nghĩ đến đây lập tức từng bước tiến đến, thân thể mềm mại không xương tựa vào người anh: “Cậu
Giang.” Hương hoa hồng xen lẫn mùi son phấn lập tức phả vào mặt. Sắc mặt Giang Chức thoáng chốc thay đổi, sau
đó anh dùng một ngón tay quần ống tay áo chọc vào vai người phụ nữ rồi đẩy mạnh ra. Đôi mắt hoa đào tràn ngập
vẻ chán ghét, tàn bạo bức người.


“A Van.”


A Vãn vội vàng chạy đến.


Người phụ nữ bị đẩy tới đầu ghế sofa, đầu còn lại là Giang Chức đang cởi áo khoác với vẻ mặt âm u.


“Đưa đi.” Anh yếu ớt nhưng khí thế thì lại hùng hổ dọa người: “Đưa! Tất! Cả! Đi!”


Không phải sắp ngất rồi đấy chứ?


A Vãn không dám chậm trễ, lập tức đưa người đi. Tiếng ho khan thật sự dọa người, anh ta lo cậu chủ sắp ho ra cả phổi đến nơi nên ngoảnh đầu lại mấy lần để kiểm tra.


Giang Chức vịn ghế sofa thở rất gấp, trong mắt đầy tơ máu, mồ hôi trên trán tuôn ra. A, đúng rồi, cậu chủ không ngửi được hương hoa hồng. Vừa nghĩ vậy, A Vãn càng cảm thấy người phụ nữ váy đỏ này chính là đồ đê tiện diêm dúa lòe loẹt, vì vậy đã đưa người ra ngoài một cách cực kỳ thô lỗ. Vừa định đóng cửa thì giật mình, anh ta vội vàng hắng giọng, ho một tiếng: “Ông chủ, cô Chu tới…”


Không kịp nữa, cái loa lớn Tiết Bảo Di kia còn hộ lớn hơn: “Cậu ấm Chức, cậu đừng nản lòng nhé. Không hài lòng mấy người này thì cậu Hai tôi đi dắt thêm một người đầu bảng nữa.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom