• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (8 Viewers)

  • Chương 55

CHU TỪ PHƯỞNG GHEN RỒI SAO?


Thật ra điều A Vãn muốn nói là…


Ông chủ, cô Chu tới rồi, mau bảo cậu Hai đưa đám phụ nữ của anh ta đi chỗ khác chơi đi.


L3òng trung thành bảo vệ chủ, trí thông minh tuyệt đỉnh của anh ta cứ như vậy mà bị bóp chết từ trong trứng nước.


A Vãn cũng rất bất đắc dĩ,1 chỉ có thể vừa xấu hổ lại lịch sự mà cười nói: “Cô Chu, thật trùng hợp
nhỉ.”


Một giây sau, tiếng ho khan đột nhiên ngừng.9 A Vãn không hề biết cậu chủ làm cách nào tới bên cạnh anh ta, tóm
lại chính là giống như một cơn gió vậy.


“Cô… sao cô lại ở đây3?”


Mắt không biết nhìn vào đầu, tay cũng không biết để chỗ nào, còn tật nói lắp đáng chết này nữa. Phần nhiều giống
như chột dạ, l8ại giống như không đánh tự khai, con giống như bị vợ bắt gian tại trận vậy.


Giang Chức lập tức trở nên hoang mang, cứ đứng bất động ở cửa. Trời lạnh cóng nhưng anh lại bắt đầu đổ mồ hôi.


Anh lại nhìn Chu Từ Phưởng. Bộ trang phục màu hồng phấn mặc hai tiếng trước đã đổi thành màu đen, nửa khuôn
mặt nghìn năm không thay đổi lộ ra dưới chiếc mũ. Cô nói: “Tôi phải đi giao đồ ăn, tạm biệt.”


Tạm biệt xong, cô xách hai túi gan heo, rau, cháo rời đi, còn cúi đầu lặng lẽ liếc nhìn tám cô gái với trang phục rất
thiếu vải.


Giang Chức chỉ ngây người vài giây, sau đó cất bước đuổi theo.


“Chu Từ Phưởng.” Cô quay đầu lại: “Có chuyện gì sao?” Giang Chức nới lỏng cổ áo len một chút, để lộ làn da trắng
nõn bên trong, còn cả yết hầu rất nhỏ ửng đỏ: “Không phải như cô nhìn thấy.” Chu Từ Phưởng: “ồ.”.


Không còn gì nữa sao?


Chỉ vậy thôi ư?


Giang Chức bị cô nhét một cục bông lớn vào ngực, vừa buồn phiền lại ngứa ngáy.


“Vậy cô đi làm việc đi.”


Khi cô xoay người sắp đi, Giang Chức định gọi thì cô quay đầu. Dường như rất do dự, rất rối rắm, hai lông mày
nhíu tới mức rúm ró.


Cô nhìn anh, khuyên một câu chân thành: “Giang Chức, anh nhất định phải chú ý sức khỏe.”


Giang Chức: “…”


Khốn kiếp, anh đầu chơi gái chứ!


Chu Từ Phưởng giao đồ ăn xong thì đi ra ngoài Phù Sinh Cư, cô nhìn thấy hai người một nam một nữ ở cửa. Trời
lạnh như vậy, trang phục đảm phụ nữ đó mặc đều rất ít vải, tay họ giống như ngó sen vắt trên người người đàn
ông, làm ầm lên không chịu để người đàn ông đi.


Người đàn ông lập tức nói một cách xấu xa: “Không nỡ à, vậy thì đi theo ông đi.”


Sau đó người đàn ông bên phải ôm một cô, bên trái ôm một cô đi vào một chiếc xe thể thao, xe còn chưa khởi động
thì chuông điện thoại đã vang lên.


“Chuyện gì?” “Anh đang ở đâu? Sao vẫn chưa về?” “Đang tăng ca.” “Mấy giờ anh về? Tiểu Bảo hơi sốt.”


“Đợi anh xong việc rồi nói sau.”


Sau đó người đàn ông cúp máy, chiếc xe đi mất.


Đồ người xấu!


Thứ đàn ông cặn bã!


Chu Từ Phưởng đặt cừu nhỏ bằng bông sang bên cạnh, nhặt một cục đá trên mặt đất, quay đầu nhắm vào bánh xe
sau của chiếc xe thể thao kia, liếc nhìn rồi dùng một chân đá cục đá đi.


“Bốp!”


Lốp xe đã xịt.


Người đàn ông đang mằng lời thô tục.


Chu Từ Phưởng thầm hừ một tiếng, sau đó đội chiếc mũ bảo hiểm màu vàng dành cho nhân viên giao đồ ăn lên.


Đẩy xe đi vài bước, đột nhiên nhìn thấy một chiếc thùng rác, bước chân cô dừng lại. Cô quan sát một lúc mới gạt
chân chống của xe xuống rồi đi tới, nhằm trúng thùng rác mà đá vào. Thật sự là một cú đá rất nhẹ, chỉ là để chơi,
nhưng sức của cô thì rất lớn.


Một tiếng rầm rất lớn.


Thùng rác đã bị lật.


Cô làm gì mà phải đá thùng rác nhỉ? Phiền thật đấy!


Chu Từ Phưởng chán nản, túm tóc rồi ngồi xổm xuống, dựng thùng rác dậy, sau đó nhặt từng thứ một rơi ra ngoài
vào lại…


Đột nhiên một đôi giày da dừng ở phía trước một đống rác, sau đó cái bóng bao phủ trên đầu cô.


“Cô đang làm gì vậy?” Chu Từ Phưởng ngẩng đầu thì nhìn thấy Giang Chức. Anh đứng ngược sáng, ánh đèn rơi
vào mắt anh, giống như ánh đèn của nhà nhà đang dần tắt.


Cô ngửa đầu nhìn anh: “Tôi đang nhặt rác.” Thật ra cô cũng không biết mình đang làm gì, cũng không biết đang
nói gì. Dù sao cũng là nói nhảm, cô còn nói: “Một cái chai có thể bán được một hào.”


Vừa đúng lúc trong tay cô đang cầm một chai nước khoảng.


Giang Chức: “…”


Cô đội chiếc mũ bảo hiểm màu vàng, ngồi xổm trên đất, giống như cây nấm sống động.


Giang Chức bước hai bước vào trong ánh đèn neon.


“Đừng nhặt nữa, bẩn.” Anh cúi người kéo chiếc mũ len lộ ra ngoài của cô, kéo cô sang bên, sau khi buông tay thì
quay đầu ra lệnh: “A Vãn, anh nhặt đi.”


A Vãn: “…”


A Vãn lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên nhặt rác, tâm trạng thật khó tả. “Cô không có gì nói với tôi sao?”


Giang Chức chỉ mặc một chiếc áo len đứng trong gió sau mưa, khuôn mặt bị gió lạnh trong đêm thổi tới mức đau
nhói, ánh mắt vô tư nhìn thẳng cô. Chu Từ Phưởng im lặng một lúc.


Cô thấy mình nói thì không phù hợp, nhưng cô không nhịn được: “Giang Chức, anh đừng chơi với những người
phụ nữ đó nữa.”


“Vì sao?”


Cô vừa nghiêm túc lại đứng đắn: “Nếu anh muốn chơi gái, thì anh không phải công dân tốt nữa.”


Giang – công dân tốt – Chức còn cho rằng đối phương ham mê sắc đẹp của anh và nảy sinh dục vọng muốn chiếm sắc đẹp của anh làm của riêng: “…”


Công dân tốt cái rắm!


Người con gái thẳng thắn kiên cường không hiểu tình thủ này!


Giang Chức cũng không biết là giận cô hơn hay giận chính mình hơn. Khuôn mặt đẹp trai nhưng giọng nói thì thô lỗ: “Tôi không chơi gái!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom