• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (2 Viewers)

  • Chương 56

GIANG CHỨC ĐỘNG LÒNG THẬT RỒI


“Tôi không chơi gái.”


Chiếc mũ bảo hiểm lớn hơn so với đầu của cô, cô vừa động đây là chiếc mũ bị lệch nên cô chỉnh nga3y ngắn lại:


“Thật không?” Vừa rồi cô hơi tức giận, hai mắt cũng hơi đỏ lên, cô cảm thấy việc chơi gái là sai, cô không muốn
Gi1ang Chức sa ngã vào con đường sai lầm.


Ngộ nhỡ anh thật sự sa ngã thì cô cũng muốn giúp anh quay đầu lại.


“Tôi9 lừa cô làm gì chứ?” Giang Chức còn đặc biệt nhấn mạnh: “Tôi không hề chạm vào bọn họ.”


Anh nói một cách rất khí phách3, giọng điệu hơi tức giận.


Chẳng lẽ mình hiểu lầm anh ấy rồi ư?


Chu Từ Phưởng nhíu mày suy nghĩ.


“Cô k8hông tin tôi sao?” Anh nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt của anh như có một đóa hoa đào nở rộ, làm người
khác say đắm. Chu Từ Phưởng suy nghĩ lại lần nữa.


Tai nghe là giả, cô cảm thấy cô không nên nghi ngờ phẩm chất của Giang Chức. Cô đã tiếp xúc với anh lâu như vậy,
ngoại trừ xu hướng tình dục của anh ra thì cô cảm thấy anh là một người hoàn hảo, anh giúp đỡ người khác một
cách nhiệt tình, còn cứu khổ cứu nạn,


Suy nghĩ kĩ lại thì… Giang Chức xinh đẹp như vậy, cũng không cần đi chơi gái, mà trái lại chắc chắn có nhiều người
muốn “chơi” anh.


Chu Từ Phưởng càng nghĩ thì càng khẳng định rằng cô đã hiểu lầm Giang Chức rồi, lần này cô nói ra mà không hề
do dự: “Tôi tin anh.”


Khóe miệng của Giang Chức lập tức nhếch lên.


“Tôi biết anh là một người có phẩm chất cao quý mà.”


Giang Chức có phẩm chất cao quý: “…”


Anh không chơi gái nên Chu Từ Phưởng thở phào nhẹ nhõm, cô không nán lại nữa: “Vậy tôi đi làm đây.” Cô đẩy
chiếc xe điện của mình, định quay về quán cháo.


Giang Chức nắm lấy đuôi xe điện.


Cô quay đầu nhìn.


Anh không nhìn vào mắt cô mà nhìn chiếc nón bảo hiểm màu vàng trên đầu cô: “Đừng đi nữa, trời đã tối rồi, cô là
con gái, đi một mình không an toàn.”


Nhìn đi.


Anh là một người có phẩm chất cao quý mà.


Chu Từ Phưởng cảm thấy áy náy, thế mà vừa nãy cô còn nghi ngờ anh đi chơi gái. “Không sao đâu, sức của tôi lớn
lắm.” Cô có thể đạp nổ lốp xe ô tô thể thao chỉ với một cú đá, đánh chết một con bò chỉ với một cú đấm, nếu như
không an toàn thì cũng là người khác không an toàn.


Giang Chức vẫn còn nắm lấy đuôi xe điện không buông, anh ăn mặc phong phanh nên ngón tay bị lạnh đến đỏ cả
lên, mũi cũng hơi ửng đỏ, anh hít một hơi vào thì bị khí lạnh làm sặc, ho vài tiếng.


“Trời lạnh lắm, cô đừng đi nữa, nếu cô thiếu tiền…” Anh đổi lý do khác, hai vành tai đỏ bừng dưới ánh mắt của cô:


“Nếu cô thiếu tiền thì tôi cho cô.”


Vì ở trong gió lạnh lâu nên giọng của anh thành giọng mũi rồi. Chu Từ Phưởng nghe vậy thì vô cùng cảm động,
lòng dịu lại: “Anh là một người tốt, làm sao tôi có thể chiếm lợi của anh được chứ, tiền của anh cũng không phải do
gió thổi đến.” Giang Chức: “..”


Cô không ngừng phát thẻ người tốt, khiến anh muốn đánh người.


“Tôi phải đi đây, bên ngoài lạnh lắm nên anh mau quay về đi.” Chu Từ Phưởng nhấc cả chiếc xe điện lên dễ như trở
bàn tay, hất tay của Giang Chức ra rồi ngồi lên xe. À đúng rồi, cô chợt nhớ ra: “A Vãn, anh có thể cho tôi mấy cái
chai mà anh nhặt được không?”


Cô muốn đem về cho bà lão nhặt ve chai ngoài quán cháo.


A Vãn, một vận động viên đã nghỉ thi đấu, sững sờ trước sức mạnh của một cô gái trẻ ở tuổi đôi mươi: “… Được.”


Cô Chu thật là nghèo khó, sau này anh ta phải ủng hộ công việc dán kính cường lực của cô nhiều hơn.


“Cảm ơn.”


Chu Từ Phưởng đặt chai nhựa lên xe điện, cô vẫy tay với Giang Chức rồi lái xe đi. Giang Chức đứng đó nhìn theo
chiếc xe điện biến mất trên con đường đông đúc. A Vãn vừa nhặt rác xong, sợ bị cậu chủ mắc bệnh sạch sẽ ghét bỏ
nên không đứng gần: “Ông chủ, chúng ta quay về nhé?”


Anh nhắm mắt làm ngơ.


Đến khi ánh đèn neon ở phía xa chuyển từ đỏ sang xanh rồi cuối cùng là tím, phản chiếu vào trong mắt của anh,
anh mới rũ mắt và xoay người lại, khẽ cong lưng họ nhẹ.


Không biết vì sao mà A Vãn lại cảm thấy cậu chủ rơi vào tình yêu đơn phương như thế này có hơi… đáng thương.


Sau khi Giang Chức về nhà thì cả người nóng lên và sốt nhẹ.


Sao mà không sốt được chứ? Nhiệt độ ngoài trời là âm hai độ, Tiết Băng Tuyết ở bên cạnh mắng anh không biết
sống chết, cơ thể đã yếu như vậy rồi mà còn tự giày vò mình, mắng chửi xong rồi thì lại bảo A Vãn đi mua thuốc hạ
sốt.


Kiều Nam Sở hỏi Giang Chức: “Rốt cuộc cậu làm sao vậy hả?”


Bây giờ anh không càn quấy nổi nữa, mệt mỏi nằm xuống, rũ mắt lẩm bẩm một câu: “Tôi không thích đàn ông.”


Qua một lúc sau anh lại lẩm bẩm thêm một câu nữa: “Cũng không thích phụ nữ.”


Vì vậy nên?


Anh chấp nhận số mệnh: “Nhưng tôi lại hơi thích cô ấy.”


Thích cô ấy, biểu hiện trực quan nhất là anh có ham muốn, có mong muốn độc chiếm rất mãnh liệt đối với cô,
không giống như khi anh thích một đồ vật nào đó, anh có thể không kiêng dè mà đi cướp đoạt nó.


Cô ấy thì khác, anh không dám có những hành động thiếu suy nghĩ với cô.


“Cô ấy.” Kiều Nam Sở hỏi: “Ai vậy?”


Tiết Bảo Di trả lời thay anh: “Cô gái vừa rồi đó, Chu Từ Phưởng, người dán kính cường lực dưới chân cầu Bát
Nhất.”


Kiều Nam Sở nghe qua cái tên này không dưới một lần, lần trước là vào ngày hôm qua. Giang Chức không thèm ăn
cơm, bắt A Vãn đặt đồ ăn bên ngoài, còn bảo phải ghi chú là do Chu Từ Phưởng giao đến.


“Hơi thích?” Kiều Nam Sở cười trêu chọc anh: “Đâu chỉ là hơi thích, Giang Chức, phản ứng của cậu quá lố rồi.” Âm
hai độ mà anh cũng mang bệnh đuổi theo, nếu như chỉ hơi thích thôi thì anh đã không ở đây vào giờ này rồi, mà
đang ngủ say sưa ở nhà.


Lông mi của Giang Chức run lên, anh không thừa nhận cũng không phủ nhận.


Đúng vậy, phản ứng quá lố rồi.


Ví dụ như…


“Tiết Bảo Di.” Bỗng nhiên Giang Chức ngước mắt lên.


Tim của Tiết Bảo Di đập mạnh: “Cậu đừng gọi tôi như vậy.” Tôi sợ lắm. D “Công ty của cậu sắp tổ chức sự kiện
cuối năm đúng không?” Cái giọng điệu không lạnh không nóng này.


Tiết Bảo Di khiếp sợ. “Ông nội, ông cứ nói thẳng ra đi.”


“Quà tặng cho nhân viên sẽ là ốp điện thoại.” Anh vẫn giữ dáng vẻ mặt
mày chau ấy, giọng điệu vô cùng tùy ý: “Nhớ là phải đến cầu Bát Nhất mua.”


Tiết Bảo Di: “…”


Mẹ nó, sao không nói thẳng là Chu Từ Phưởng đi!


Chắc chắn là anh đang tính sổ chuyện gọi người đẹp lúc nãy, Tiết Bảo Di còn có thể nói gì được nữa chứ, chỉ đành
gật đầu: “Được, tặng mỗi người một trăm cái đủ chưa?” Giang Chức yếu ớt ừ một tiếng.


A Vãn vừa mua thuốc về thì đúng lúc nghe được những lời này, sự ngưỡng mộ của anh ta đối với cậu chủ lại cao
thêm một bậc, cậu chủ đã bệnh nặng đến như vậy rồi mà còn không quên kéo mối làm ăn cho cô Chụ dán kính
cường lực, tất cả đều là vì tình yêu!


Đêm đó, hai giờ sáng Giang Chức mới năm lên giường, bốn giờ sáng mới ngủ, sau đó anh nằm mơ. Trong giấc mơ,
Chu Từ Phưởng giống như một yêu tinh vậy, không ngừng gọi tên anh một cách dịu dàng. “Giang Chức.” “Giang
Chức.” Anh không chịu nổi: “Đừng gọi nữa.” “Giang Chức.” “Giang Chức.”


Cô cứ gọi không ngừng. Anh vừa ngẩng đầu lên thì thấy cô đang ngồi trên một thân cây cười tươi như hoa nhìn
anh, cô mặc một chiếc váy màu trắng cực kỳ ngắn, đung đưa đôi chân trắng đến phát sáng, hỏi anh: “Anh có thích
tôi không?”


Anh không trả lời.


Cô liên dang tay ra và nhảy từ trên cây xuống.


Anh không hề nghĩ ngợi mà vươn tay đỡ lấy cô, cơ thể của cố áp sát vào anh, mềm mại đến không thể tưởng tượng
nổi.


“Anh có thích tôi không?” Cô vươn đôi tay trắng nõn vòng qua cổ anh, dịu dàng ôm lấy anh, triền miên gọi: “Giang Chức.” “Giang Chức.”


Người cô mềm mại giống như một đám mây, quấn lấy anh.


Anh cũng không biết đây là nơi nào, chỉ biết là ở bên ngoài, dưới một cái cây, ngẩng đầu lên là những ngôi sao rợp trời, cúi đầu xuống là khuôn mặt tươi cười vui sướng của cô sau khi đạt được mục đích.


Cô nhấc người dậy, mặt áp sát vào cổ của anh, nói khẽ: “Ồ, thì ra là anh thích tôi.” Anh không phủ nhận, sau đó thì cô lại càng càn quấy hơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom