• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (3 Viewers)

  • Chương 58

VỢ À, MAU KHEN ANH ĐI!


Gần hai giờ chiều Chu Từ Phưởng mới tỉnh dậy.


Rèm cửa màu đen tuyền khiến ánh sáng không thể lọt vào, trong căn phòng tối3 om có một bàn tay trắng nõn dịu
dàng vươn ra khỏi bộ chăn ga tối màu, chạm vào điện thoại trên bàn đầu giường, sau khi liếc nhì1n thời gian lại đặt
điện thoại xuống rồi vùi đầu vào gối, phải mất một lúc lâu sau, cô mới ngồi dậy.


Đầu tóc bù xù, đôi 9mắt thì trống rỗng.


“Dậy rồi sao?”


Âm thanh máy móc vang lên trong căn phòng rộng lớn.


“Ừm.” Vừa tỉnh dậ3y giọng mũi của cô đã rất nặng, trên đỉnh đầu của Chu Từ Phưởng có một sợi tóc vểnh lên, cô
còn chưa mở mắt hoàn toàn, híp mắt n8hìn SpongeBob trên màn hình máy tính.


Sương Giáng hỏi cô: “Đêm qua mấy giờ cô về?” Cô vẫn chưa ngủ đủ giấc liên ngáp dài một cái, sụt sịt mũi rồi nói
bằng giọng hơi khàn: “Hơn bốn giờ.” Tối qua cô đi làm thêm nên về nhà rất muộn.


“Dưới nhà có người đến.” Đúng lúc này chuông cảnh báo của máy tính vang lên.


Chu Từ Phưởng bấm xem camera ở cửa tầng dưới, bất cứ khi nào có người đến gần, nó sẽ tự động kích hoạt thiết bị
giám sát và báo động.


“Là mì tôi đặt được giao đến.”


Cô chải lại tóc rồi vào phòng thay quần áo sau đó xuống dưới lấy bữa trưa.


Cô lại đặt mì.


“A Phưởng.”


Cô đang cúi đầu đánh giá dịch vụ giao hàng: “Hửm?”


Sương Giang thấy cô đang bận nên không gõ chữ mà dùng âm thanh tổng hợp nói: “Tôi đã tiết lộ với Giang Chức
về chuyện Cận Tùng thuế chúng ta rồi, có điều anh ấy không có bất kỳ động thái gì cả, tôi đoán anh ấy cũng muốn
tìm ra kẻ đã trói anh ấy lại.”


Chu Từ Phưởng ngẩng đầu nói: “Liệu Cận Tùng có gây bất lợi cho anh ấy không?” Ngày hôm qua Giang Chức đã
chuyển về nhà họ Giang, bên ngoài đều có người canh gác nên cô cũng không dám lại gần.


“Cô không cần quá lo lắng, nhà họ Giang có bao nhiêu người muốn hại anh ấy vậy mà anh ấy còn có thể sống được
đến ngày hôm nay, điều này cho thấy bản thân anh ấy cũng không phải là người đơn giản.” Sương Giang nói: “A
Phường à, con người Giang Chức thâm sâu hơn cô tưởng nhiều.”


Chu Từ Phưởng biết chứ, Giang Chức là người rất thông minh nếu không anh sẽ không nghi ngờ cô sớm như vậy,
chỉ có điều… “Anh ấy không phải người xấu.”


Sương Giang lại nói: “Chỉ là đối xử không tệ với mình cô mà thôi.” Giang Chức là một người đàn ông thấm sâu và
có quá nhiều bí mật, vẻ ngoài ốm yếu đó chỉ là vỏ bọc cho người khác thấy mà thôi.


Chu Từ Phưởng không tranh luận với Sương Giáng mà chỉ nói một cách đây chắc chắn: “Anh ấy đối xử với tôi rất
tốt, chùm đèn đó.” Cô giơ tay chỉ cho Sương Giang xem: “Là anh ấy tặng cho tôi.”


Chùm đèn đó mới được lắp đặt vào tối qua.


Cả căn phòng đen kịt, lạnh lẽo, đột nhiên có một ngọn đèn nhìn rất sang trọng, tinh tế, trông có vẻ mị hoặc, hơi lạc
lõng nhưng Chu Từ Phưởng lại rất thích, thỉnh thoảng còn nhảy lên chạm tay vào sợi dây pha lê trên chiếc đèn
chùm đó.


Ồ, Chu Từ Phưởng lại nhớ ra một chuyện. Cô liền đặt đũa xuống, mở WeChat ra và gửi tin nhắn cho Ôn Bạch
Dương.


“Bạch Dương à.”


Ôn Bạch Dương trả lời tin nhắn của cô bằng một mặt cười,


Chu Từ Phưởng đánh chữ quá chậm liền gửi tin nhắn thoại: “Hôm nay tôi đặt trứng có được không?”


Quế của Ôn Bạch Dương ở trên núi Đại Mạch vậy nên bà ngoại của cô ấy nuôi rất nhiều gà ta, nhiều người dân
trong thôn cũng nhờ nuôi gà ta mà kiếm sống. Gà ta lần trước Chu Từ Phưởng đem tặng Giang Chức cũng là nhờ
Ôn Bạch Dương mua hộ, lần này có định nhờ cô ấy đặt giúp cho một xe trứng gà ta.


Ôn Bạch Dương trả lời: “Được chứ, ba giờ xe chở hàng sẽ đến thủ đô, có cần thay đổi địa chỉ không?” “Không cần
đối đầu.” Chu Từ Phưởng gõ chữ “Cảm ơn nhé.” “Không có gì.”


Cô đặt điện thoại xuống và nhìn lên thấy màn hình máy tính tối đen, không biết Sương Giang đã ở trạng thái offline
từ lúc nào.


Ba giờ chiều cô đến làm diễn viên quần chúng trong đoàn phim của Giang Chức, thời gian rất vừA Vãn.


Phương Lý Tưởng cũng đã có mặt ở đoàn phim, cô ấy là Chức nữ lang nên có nhiều cảnh quay, vừa nhìn thấy Chu
Từ Phưởng, cô ấy đã lao đến như bướm nhìn thấy hoa vậy.


“Từ Phương à.”


Chu Từ Phưởng cảm thấy không thoải mái khi bị cô ấy chọc. Phương Lý Tưởng cầm cốc trà sữa như dâng bảo bối
đưa đến trước mặt cô: “Tôi mua trà sữa cho cô này.”


Chu Từ Phưởng thích ăn đồ ngọt, thích uống sữa AD canxi và các loại trà sữa khác nhau. Cô nhận lấy uống một
ngụm rồi nói: “Cảm ơn.” Sau đó cô lấy từ balo ra bốn quả trứng: “Có muốn ăn trứng gà ta không?” Trên đường đi,


Ôn Bạch Dương đã đưa trứng cho cô và bảo cô mang chúng đến cho đồng nghiệp ăn.


Phương Lý Tưởng gần đây đang giảm cân, sợ bị người đại diện nhìn thấy, vội vàng nhét quả trứng vào trong một
chiếc áo khoác đệm bông to, sau đó cúi đầu trốn trong đó ăn: “Cô không ăn sao?”


Không thể nói rằng ăn vào sẽ bị say nên Chu Từ Phưởng chỉ đành nói dối: “Tôi bị dị ứng với trứng.”


Lại còn có người bị dị ứng với trứng sao?


Phương Lý Tưởng cảm thấy bản thân có thể là bị mù chữ nên mới không biết điều này, cô cắn một miếng hết quả
trứng rồi nói: “Vậy sau này cô đừng ăn cơm hộp ở phim trường nữa, tôi sẽ mang cơm cho cô.”


“Được.”


Chu Từ Phưởng thầm nghĩ, tới lúc đó cô sẽ chuyển cho Phương Lý Tưởng nhiều tiền hơn một chút.


“Từ Phương à, tôi nói cho cô nghe, có lẽ tôi quá may mắn rồi.” Phương Lý Tưởng ăn nốt quả trứng, uống một
ngụm trà sữa rồi cùng Chu Từ Phưởng ngồi xổm trong góc để nói chuyện: “Không biết là Đạo diễn Giang có xích
mích gì với Phó Tổng Giám đốc Cận Tùng của Hoa Ngu nên đã cho thay thế Tô Thiên, tôi nghe nói rằng diễn viên
nữ mới của bộ phim sẽ được chọn trong số những nghệ sĩ của Bảo Quang, vậy mà Phương Lý Tưởng tôi lại có trong
danh sách sơ tuyển!”


Bản thân Phương Lý Tưởng cũng rất kinh ngạc. Giang Chức cũng được xem là khác biệt trong giới, anh dùng người
rất tùy tiện, chỉ cần hình tượng phù hợp và kỹ năng diễn xuất tốt thì anh không quan tâm là người mới hay cũ,
đang nổi tiếng hay không nổi tiếng. Khi mặt trời ló dạng, Chu Từ Phưởng đội chiếc mũ lưới khiến cho gương mặt
trở nên nhỏ xíu, cô thật lòng khen Phương Lý Tưởng: “Kĩ năng diễn xuất của cô rất tốt.”


Phương Lý Tưởng cười híp mắt lại.


Đương nhiên là tốt rồi, cô hay diễn sâu mà.


“Từ Phương à, đợi tôi nổi tiếng, tôi sẽ giúp cô ra mắt” Phương Lý Tưởng nghĩ dù có vinh hoa phú quý cũng không
được quên, nhất định phải giúp chị em cùng làm giàu.


Nhưng Chu Từ Phưởng lại lắc đầu nói: “Tôi không muốn để lộ mặt trước ống kính, tôi chỉ cần làm diễn viên quần
chúng là được rồi.” Diễn viên quần chúng không có những cảnh quay bắt cận mặt nên cô cũng không cần lo việc
bản thân sẽ bị người khác ghi nhớ.


Cũng đúng, Chu Từ Phưởng là người hướng nội và có chướng ngại trong việc giao tiếp, Phường Lý Tưởng nghĩ đi
nghĩ lại rồi nói: “Vậy tôi sẽ bảo các trưởng nhóm mở cửa sau cho cô.”


Chu Từ Phưởng chỉ đành cắn răng mà gật đầu.


“Khỉ thật!” Anh nhìn của Phương Lý Tưởng đột nhiên thay đổi.


“Sao vậy?” Phương Lý Tưởng lắp bắp nói: “Kia… kia là… Đạo diễn Giang sao?” Hai mắt cô tròn xoe lên: “Sao anh
ấy lại nhuộm tóc rồi?” Chu Từ Phưởng cứng đơ người, quên mất bản thân định nói điều gì. Phương Lý Tưởng
nhấp một ngụm trà sữa, trân châu trong miệng bị phun hết ra ngoài: “ối mẹ ơi, màu xanh luôn.” Sau đó cô liếc nhìn
mái tóc ngắn dưới mũ của Chu Từ Phưởng: “Từ Phương à, cùng màu với cô
đó.”


Ngay khi Giang Chức bước vào, phim trường im lặng trong giây lát, rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào
anh và cả mái tóc của anh, ngay cả Chu Từ Phưởng cũng vậy.


Cô không kiềm chế được mà cho tay lên vuốt tóc: “Tóc của tôi là nhuộm lần đầu nhưng đã gội qua rồi.” Sau đó cô
thì thầm nói: “Của Giang Chức thật đẹp.” Tóc của anh nhuộm còn đẹp hơn cả cô. Phương Lý Tưởng vuốt ve cằm
nói: “Đẹp thì đẹp thật nhưng lại làm mất đi vẻ đoan trang, vốn dĩ vẻ đẹp của Giang Chức rất tinh tế nhưng bây giờ
nhuộm màu xanh vào càng giống một tiểu yêu tinh.” Tiểu yêu tinh đó đang đi tới đi lui loanh quanh khu vực cách
đó khoảng 5 mét. Phương Lý Tưởng gãi đầu: “Anh ấy đang làm gì vậy?” Cô càng nhìn càng không hiểu: “Sao anh
ấy cứ đi loanh quanh vậy? Để khoe kiểu tóc mới sao?”


Chu Từ Phưởng uống hết cốc trà sữa sau đó ném vỏ vào thùng rác rồi đi tới.


“Anh nhuộm tóc rồi.” Có rất nhiều người ở đó nên cô không dám đến quá gần.


Giang Chức đứng tránh sang bên cạnh đáp: “Ừm.”


Chu Từ Phưởng bước qua rồi khen thật lòng: “Rất đẹp.” Màu xanh này khiến anh trông hơi lười biếng, bớt sự yếu
ớt và trồng hung dữ hơn.


Nhưng thật sự rất đẹp. Khóe miệng Giang Chức cong lên rồi bất giác nghiêng đầu về phía cô: “Còn gì nữa?”


Anh trông giống như con mèo xám ở dưới nhà muốn cô vuốt ve vậy.


Chu Từ Phưởng vẫn đang nghĩ xem có nên khen anh tiếp hay không?


Đúng lúc này đại diện những người hâm mộ của Dự Nhiên đến, thật ra thì họ vẫn còn cách rất xa nhưng Chu Từ
Phưởng có thính giác tốt nên cô đã nghe được hết cuộc nói chuyện của phía bên kia.


Đại diện những người hâm mộ hét lên: “Dư Nhiên, em thích chị lắm, chị có thể ký tên cho em được không?”


Đó có phải là lời khen không?


Chu Từ Phưởng suy nghĩ một chút rồi học theo: “Tóc của anh đẹp quá, có thể ký tên cho tôi được không?”


Giang Chức: “..”


Nhóm người hâm mộ phấn khích giậm chân rồi hét lên: “Em thật sự rất thích chị, em đã xem hết những bộ phim
của chị.”


“Em nhất định sẽ ủng hộ phim mới của chị.”


“Chị đẹp quá.” “Ký vào đây, ký vào đây đi ạ.”


“Em có thể chụp ảnh với chị được không?”


“A a a a, cảm ơn nữ thần!” Chu Từ Phưởng còn nghe được cả tiếng cười rất vui vẻ của Dư Nhiên.


Cô nghĩ có lẽ người bình thường đều thích được theo đuổi như vậy nên cô cũng học theo những người hâm mộ đó, đứng giậm chân rồi lại giậm chân.


“Có thể chụp ảnh cùng không?” Cô giơ ngón tay cái lên, trịnh trọng nhấn mạnh: “Kiểu tóc của anh vô cùng đẹp.” Nói xong cô lại nhớ ra một câu khác: “Tôi đã xem tất cả những bộ phim của anh, tôi nhất định sẽ ủng hộ bộ phim mới này.”


Giang Chức: “…”


Đáng sợ nhất chính là bầu không khí đột nhiên im lặng…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom