• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (5 Viewers)

  • Chương 59

CÔ CÓ MUỐN TÔI KHÔNG?


Những người hâm mộ đang chụp ảnh cùng thần tượng, họ đứng ở đó la hét ầm ĩ, Giang Chức chỉ cần liếc nhìn một
cái là hiểu,


Cô đang học t3heo họ.


Rất bực mình nhưng lại không nỡ nói cô, Giang Chức liền xoay người rồi nói: “Cô đi theo tôi!”


Chu Từ Phưởng thảo chiếc1 mũ trên đầu ra và đội lại nó. Khi họ đi xa rồi những người trên phim trường mới dám
lén lút buôn chuyện.


Nhà sản xuất: “Cô gái đó là 9ai vậy?” Nhân viên đoàn phim: “Không biết nữa, che kín quá nên không nhìn rõ.”


Nhà sản xuất khó hiểu: “Không phải Đạo diễn Giang là ng3ười đồng tính sao? Sao anh ấy lại ở gần một người phụ
nữ được chứ?”


Nhân phim đoàn phim đoán: “Lẽ nào là bạn thân sao?”


Bạn th8ân cái con khỉ! Phó đạo diễn nói: “Con trai tôi học cấp hai hôm qua cũng nhuộm màu xanh!” Biên kịch: “Ý
anh là Đạo diễn Giang học cấp hai sao?” Phó đạo diễn hoang mang: “Đạo diễn Giang hai mươi tư tuổi rồi.”


Nhân viên đoàn phim đoán: “Thời kỳ trẻ trâu đến muộn sao?”


Phó đạo diễn nhắc nhở: “Cẩn thận Đạo diễn Giang nghe thấy, anh ấy sẽ lấy cái đầu chó của cậu.”


Nhân viên đoàn phim liền gãi đầu.


Họ không biết có chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng không dám hỏi.


Bên ngoài phòng nghỉ của đạo diễn, A Vãn đứng vững như cây tùng, tựa lưng vào cửa để… nghe trộm.


“Cô đang sợ tôi sao?” “Không có.” Giang Chức ngồi còn Chu Từ Phưởng đứng, khoảng cách giữa họ là 5 mét.


“Vậy cô đứng xa như thể để làm cái gì hả?” Anh chỉ tay vào chiếc ghế sofa đối diện và nói: “Cô ngồi xuống đi.”
Chu Từ Phưởng do dự một chút rồi ngồi xuống.


Anh đặt hai hộp sữa và một lọ kẹo dẻo trước mặt cô.


Chu Từ Phưởng nói: “Cảm ơn.” Sau đó cô cầm chiếc lọ lên và bỏ từng cục kẹo vào miệng.


Giống như một con chuột đồng đang ăn thức ăn.


Đêm qua cô đi vào giấc mơ của anh cũng giống như thế này, nhưng trong mơ cô ngoan hơn, nghe lời ngồi trên
người anh ăn kẹo, kêu cô ôm anh có liên ôm, kêu cô hồn anh cô cũng hôn luôn, khiến người ta vô cùng yêu thích,
khiến anh muốn đem tất cả kẹo trên thế giới đến trước mặt cô. Giang Chức càng nghĩ lòng càng ngứa ngáy: “Cô đã
ăn hết kẹo tôi cho chưa?”


Chu Từ Phưởng mở một hộp sữa ra cho Giang Chức sau đó tự mở hộp sữa của mình rồi trả lời: “Vẫn chưa.”


“Khi nào ăn hết thì gọi cho tôi.”


Cô trả lời được.


Đúng là ngoan thật.


Khóe miệng Giang Chức cong lên, trong mắt gợn sóng, vừa nhìn thấy có vẻ mặt phiền muộn do thiếu ngủ đã biến
mất, trong lòng tràn đầy gió xuân, khí thế bừng bừng. “Sau này cô đừng đến quán tóc làm người mẫu nữa, dùng
thuốc nhuộm nhiều không tốt.” Giang Chức không có ý định giấu giếm, anh chỉ muốn đối xử tốt với cô mà thôi:


“Thiếu tiên tôi có thể thêm việc cho cô.” Anh không muốn ảnh của cô bị dán lên, cũng không muốn cô đi làm thuê
hay bày sạp hàng nhưng nếu anh đưa tiền cho thì nhất định cô sẽ không nhận.


Vậy thì để cô có thêm vai diễn cũng tốt, cô sẽ luôn ở trong tầm mắt của anh, lúc nào cũng có thể nhìn thấy. Chu Từ
Phưởng không từ chối ý tốt của anh: “Được.”


Đúng là rất ngoan.


Ngoan như vậy thì nên được đối xử tốt.


“Cô…”


Anh hơi do dự.


Chu Từ Phưởng vẫn còn đang ngậm kẹo: “Hửm?”


“Khụ…” Anh giả bộ ho khan, ánh mắt lướt từ trên mặt cô xuống ngón tay đang cầm kẹo dẻo, ngượng ngập và thận
trọng hỏi: “Cô có cảm thấy tôi đẹp trai không?” Tiết Bảo Di thường nói, nếu anh thật sự muốn làm người khác mê
muội thì với gương mặt này chỉ là chuyện quá dễ dàng. Quả nhiên…


Chu Từ Phưởng hơi ngại ngùng nhưng vẫn gật đầu.


Cô vẫn luôn thành thật.


Trong mắt Giang Chức chứa đầy xuân sắc, ánh mắt như muốn đốt cháy người khác, giống như con sói bị bỏ đói lâu
ngày nhìn thấy thịt, những điều ẩn giấu trong lòng đều thể hiện hết ra. Thậm chí anh còn nuốt nước bọt, ánh mắt
nhìn chằm chằm cô, đôi mắt hoa đào sáng ngời khiến người say đắm. Anh hỏi cô: “Vậy cô…” Hầu hết anh khẽ
trượt: “Cô muốn có được tôi không?”


Trong mắt anh hiện lên một tầng sương mù màu xanh nhạt, anh đã cố ý bày ra bộ dáng mê người, dẫn dắt từng
bước, nhưng cũng chỉ như thế thôi.


Chỉ cần cô nói muốn anh thì sẽ có, nhưng… Chu Từ Phưởng không thèm suy nghĩ mà nói luôn: “Không muốn.”


Giang Chức: “…”


Hoa đào trong mắt của anh lập tức tan thành bã, anh chỉ muốn nguyền rủa Tiết Bảo Di, đúng là đồ không đáng tin,
vô dụng!


Anh tức giận nhìn cô nói: “Không phải vừa rồi cô khen tôi đẹp trai sao?” Chu Từ Phưởng hơi sững sờ, cảm xúc gì
mà lật nhanh như lật sách vậy, ánh mắt cô ngỡ ngàng: “Không thể nói sao?” Mọi người đều cảm thấy anh đẹp trai,
chẳng lẽ cô không được khen à? Mọi tâm tình của Giang Chức bị một chậu nước lạnh dập tắt: “..”


Cô thật sự không hề thèm muốn vẻ đẹp của anh, không biết tình thủ là gì và cũng không hiểu tình thú… Giang


Chức cụp mắt, được rồi, là do anh đã quá vội vàng.


Phải biết nhẫn nhịn, từ từ quan sát.


Cả đời này anh sẽ phải kiên nhẫn để giải thích với cô, chứ không dám dùng bộ dạng kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu được.


Giang Chức hít sâu một hơi, uống hết nửa hộp sữa trong một ngụm, che giấu vẻ háo hức, nhắm mắt ra rồi ho khan
vài tiếng, hơi nước trong mắt bốc lên, trông ốm yếu hơn: “Chúng ta có phải bạn không?”


Chu Từ Phưởng thích mềm chứ không thích cứng.


Cô hơi do dự rồi gật đầu.


“Vậy thì tối mai mời tôi ăn cơm.” Sự cố không đồng ý, Giang Chức phải đặc biệt chỉ rõ: “Tôi đã tặng cô đèn chùm.”


Lần này cô đồng ý rất nhanh: “Được, tôi sẽ mời anh.”


Nghe vậy lông mày của Giang Chức mới giãn ra.


Đúng lúc này chuông điện thoại của cô vang lên, đọc xong tin nhắn cô liền hỏi Giang Chức: “Bây giờ anh có thời
gian không?”


“Có.”


“Tôi có đồ muốn đưa cho anh.” Sau đó Chu Từ Phưởng dẫn Giang Chức ra bên ngoài phim trường Gia Nạp, vừa đi
ra ngoài, Giang Chức đã nghe thấy có người dùng loa hét tên mình. “Giang Chức!”


“Giang Chức!”


Khuôn mặt của Giang Chức lập tức nghiêm lại rồi quay ra nhìn A Vãn.


A Vãn liên hiểu ý và định xem ai đang cầm loa gọi tên cậu chủ của mình giữa ban ngày ban mặt.


“Giang Chức!”


“Cho hỏi ai là Giang Chức!”


A Vãn nhìn đăm chiêu và thấy một chiếc xe tải lớn đậu trên con đường đối diện với lối vào tàu điện ngầm, người lái
xe tải đang cạy cửa kính và hét bằng một chiếc loa to màu đỏ. Lúc A Vãn đang định đến đó để thăm dò tình hình.


Chu Từ Phưởng liền vẫy tay lên và nói: “ở đây.” Ở bên kia đường, người lái xe dùng loa để nói chuyện: “Cô là
Giang Chức sao?”


Chu Từ Phưởng đội mũ lên và gật đầu, Giang Chức đi ở phía sau cô chẳng hiểu gì.


Tài xế xe tải mặc áo thun mùa đông bên ngoài là áo ghi lê bằng vải bông, anh ta xuống xe và đi tới mang theo hóa
đơn, nhìn về phía Giang Chức và nói: “Trứng của anh đây, tổng cộng có 3496 quả, mời ký nhận hàng!”


Cách phát âm tiếng phổ thông của tài xế rất nặng.


Giang Chức nghi ngờ không biết có phải bản thân đã nghe nhầm rồi không liên quay ra hỏi Chu Từ Phưởng: “Đây
là gì vậy?”


“Trứng gà ta mà anh thích đó.”


Giang Chức liếc mắt nhìn chiếc xe tải màu xanh lục cao hai mét, 3496 quả trứng???


Thích cái con khỉ!


Anh đã lựa chọn thứ rẻ nhất vậy mà cô đem tặng anh cả một xe trứng.


Không nghĩ được nhiều, anh liền hỏi tài xế: “Có thể trả hàng được không?” Anh sống hơn hai mươi năm không làm
gì khác ngoài tiêu tiền nhưng lúc này đây anh lại cảm thấy xót tiện cho cô.


Tài xế xe tải nhìn anh bằng ánh mắt hung dữ, nghĩ rằng tên nhuộm tóc xanh này hắn là thanh niên du côn, ỷ vào
ngoại hình do cha mẹ cho mà chẳng bao giờ làm được chuyện đứng đắn. Tài xế liền trợn mắt xem thường: “Tiên đã
trả rồi, không được trả hàng!”


Thanh niên du côn nhuộm tóc xanh Giang Chức: “.”


“Anh không thích sao?” Chu Từ Phưởng bối rối, cô nhớ rõ Giang Chức đã nói anh thích trứng gà ta. Cô không hiểu
vì sao mình lại dành nhiều tâm tư cho anh như vậy, tại sao anh vẫn không vui.


Giang Chức giải thích: “Tôi làm sao ăn hết được nhiều như vậy.”


Không phải không thích là được rồi.


Chu Từ Phưởng nhận hàng của tài xế rồi ký tên sau đó nói với Giang Chức: “Dưới xe tải có cám gạo và mùn cưa. Anh có thể vùi trứng vào đó, như vậy có thể để lâu trong mùa Đông. Nếu anh không thể ăn hết cũng không sao,
hãy đem đi tặng bạn bè và người thân.”


Giang Chức lại nhìn xe tải trứng, cảm thấy rất mâu thuẫn, đúng là rất thỏa mãn nhưng lại thấy tiếc tiền: “Cô đã tốn bao nhiêu tiền vậy?”


“Cũng không nhiều.” Cô đột nhiên nhớ ra một chuyện vui: “Hôm qua Tiết Bảo Di đã đặt rất nhiều ốp điện thoại, một cái ốp điện thoại lời 8 đồng, tôi kiếm được số tiền lời rất lớn đó.”


Cô thản nhiên nói: “Tôi không thiếu tiền.”


Giang Chức lại nghẹn lời lần nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom