• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (2 Viewers)

  • Chương 69

TỪ PHƯỞNG RUNG ĐỘNG RỒI


Cái tên Giang Chức này!


Lòng bàn tay của Lạc Dĩnh Hòa sắp bị đâm rách rồi, cô ta bước từng bước thật chậm đến trước mặt Chu Từ
Phưởng, kho3m lưng cắn môi nói: “Xin lỗi, là lỗi của tôi.”


Từ đầu đến cuối Chu Từ Phưởng đều ngơ ngác, cô không biết phải nói gì nên nghiêng đầu nhìn1 Giang Chức.


Đây là lần đầu tiên có người ra mặt cho cô.


Cô không biết làm thế nào cho phải.


Giang Chức cong môi, lại nắm9 lấy chiếc mũ của cô giấu cô sau lưng mình, ánh mắt liếc qua mọi người: “Chụp
trộm thì được nhưng nếu dám để lộ cho giới truyền thông..” Anh khôn3g nói ra hậu quả nhưng ai nấy đều tự hiểu.


Cuối cùng, anh vẫy tay thở dốc, thu lại khí thế ban nãy, tiếp tục dùng giọng điệu ốm yếu mệt mỏi nói: 8“Thôi được
rồi, giải tán hết đi.” Lạc Dĩnh Hòa được hai người trợ lý dìu đi, mọi người cũng lau đi mồ hôi lạnh rồi tránh như
tránh hủi. “Từ Phương.” Giang Chức xoay người lại: “Cô đi theo tôi.” “Ồ.”


Chu Từ Phưởng ngoan ngoãn đi theo anh.


Bỏ lại Phương Lý Tưởng đứng tại chỗ suy ngẫm về cuộc đời. “Sao tôi cảm thấy.” Phương Lý Tưởng sờ cằm: “Đạo
diễn Giang nhìn trúng A Phưởng của chúng tôi rồi.”


Nếu không thì sao lại bao che cho cô ấy như vậy chứ. Phó đạo diễn Triệu ở bên cạnh tiếp lời: “Không thể nào đâu,
Đạo diễn Giang là người đồng tính mà.”


Phương Lý Tưởng lập tức phản bác lại với lời lẽ đanh thép: “Người đồng tính cũng phải nối dõi tông đường chứ?”


Cô lo quá, sợ Chu Từ Phưởng bị người đồng tính này lừa để nổi tiếp hương khói cho nhà họ Giang.


Chu Từ Phưởng bị Giang Chức đưa đến phòng nghỉ để nổi tiếp hương khói… à bậy, đưa đi hỏi riêng rồi.


Giang Chức đóng cửa lại rồi lấy cho cô một hộp sữa tươi và hỏi: “Cô có bị thiệt thòi không?”


“Không có.” Cô nói: “Cảm ơn.”


Cô biết lúc nãy Giang Chức vì ra mặt cho cô nên anh mới không khách sáo với Lạc Dĩnh Hòa như vậy.


Giang Chức đúng là một người tốt. Anh mở nắp hộp sữa rồi mới đưa cho cô: “Nếu sau này có gặp phải tình huống
giống như vậy nữa thì không cần phải nhẫn nhịn, đánh thắng được thì cô cứ đánh, nếu đánh không lại thì cô cứ tìm
tôi ” Chu Từ Phưởng uống một ngụm sữa nói: “Đánh bị thương rồi thì tôi lại phải bồi thường ” Sức của cô rất lớn
một khi ra tay thì sẽ rất khó thu dọn tàn cuộc, chắc chắn cô sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền thuốc men.


Thế nhưng Giang Chức lại nói: “Sợ gì chứ, đoàn làm phim thanh toán giúp cô.” Cứ đánh đi! Cho dù cô là người
chạy việc vặt chuyên nghiệp, đánh người ta đến tàn phế thì anh cũng có thể thu dọn sạch sẽ cho cô. Chu Từ Phưởng
cảm động, ánh mắt lạnh nhạt trở nên ấm áp hơn. Cô gật đầu thật mạnh: “Được.” Giang Chức tốt bụng quá đi!


Giang Chức không biết mình lại được phát thẻ người tốt, trong lòng anh vô cùng vui vẻ bởi dáng vẻ ngoan ngoãn
của cô, anh lấy lọ kẹo từ trên tủ xuống và đặt lên bàn trà: “Cho cô đem về nhà ăn.” Ở trong ký ức của Chu Từ
Phưởng thì trước giờ chưa từng có ai đối xử tốt với cô như vậy cả.


Cô cảm thấy viền mắt của mình nóng lên, cảm giác này rất kỳ lạ, cô lấy tay xoa mắt, bỗng nhiên trong lòng rất
muốn đối xử tốt với Giang Chức, dùng hết sức mình để đối xử tốt với anh. Nhưng Giang Chức sinh ra đã giàu có,
cái gì cũng có rồi, cô không biết mình có thể cho anh những gì.


Suy nghĩ một lúc lâu, cô hỏi: “Anh ăn hết trứng gà mà tôi tặng anh chưa?”


“Chưa ăn hết.”


Anh không ăn quả nào hết mà đem cất tất cả trứng gà vào trong hầm rượu của biệt thự, qua một thời gian sau thì
anh sẽ quyên góp lòng trứng, còn vỏ trứng thì giữ lại.


Chu Từ Phưởng liền nói: “Vậy khi nào anh ăn hết thì cứ nói với tôi, tôi lại mua thêm cho anh.”


Nếu như Giang Chức nghèo hơn một chút thì tốt rồi, vậy thì cô có thể mua nhà mua xe mua đồng hồ kim cương
cho anh.


Nhưng mà Giang Chức lại dễ dỗ dành, chỉ vài quả trứng gà thôi đã có thể khiến cho hai mắt anh ửng hồng, liên tục
gật đầu nói “được“.


Sau đó Chu Từ Phưởng không nói gì nữa, nhẩm tính số lượng trứng gà mà mình tặng vào lần sau.


Ngồi được một lúc lâu, cô uống hết một hộp sữa rồi nói: “Vậy tôi đi đây.”


Cô khom lưng cầm lọ kẹo.


Bỗng nhiên Giang Chức che miệng lại liên tục họ: “Khụ khụ khụ khụ…” Chu Từ Phưởng ngừng lại rồi ngồi xuống:


“Mỗi khi đến mùa Đông thì anh đều ho dữ dội như vậy sao?” Anh nằm dựa vào ghế sofa, ủ rũ nói: “Ừ.“.


“Không thể chữa khỏi sao?” Cô đã từng nghe Phương Lý Tưởng nói rằng nhà của Giang Chức làm nghề y.


Anh nửa nằm nửa ngồi, bởi vì họ mà đôi mắt của anh mờ hơi nước, nước da trắng nõn và đôi môi đỏ hồng, trong
đôi mắt của anh đầy hoa đào, trong nét yểu điệu lại thêm sự mê hoặc.


Anh nói: “Tạm thời vẫn chưa chữa khỏi được.”


Chu Từ Phưởng sốt ruột: “Vậy phải làm sao?”


Vậy phải làm sao đây? Giang Chức yếu ớt mà dẫn dắt từng bước: “Cô vỗ cho tôi đi, vỗ một lát là sẽ ổn thôi.”


Vỗ ư?


Cô sợ cô vỗ một phát làm anh tắt thở luôn.


Cô do dự chần chừ. “Khụ khụ khụ khụ khụ…” Giang Chức ho dữ dội hơn, anh dùng ánh mắt long lanh ngập nước,
yếu đuối mà nhìn cô. Trong phút chốc Chu Từ Phưởng liền mềm lòng, cô đặt lọ kẹo xuống và ngồi sang bên đó, đặt
bàn tay cứng đờ của mình lên lồng ngực Giang Chức, bất động vài giây rồi mới nhấc lên, lại nhẹ nhàng đặt xuống…
cử như thế vỗ từng cái một.


Cô gần như nín thở, sợ rằng mình không cẩn thận dùng sức quá đà sẽ khiến anh bị thương.


Động tác và vẻ mặt của cô đều nghiêm túc đến gần như là thành kính.


Giang Chức ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở của cô
bao vây lấy anh, xâm phạm trắng trợn.


“Mặt của anh đỏ quá.” Chu Từ Phưởng nhìn chằm chằm vào mặt của anh rồi sáp đến gần: “Anh bị sốt sao?”


Anh thở dốc, lòng bàn tay đổ mồ hôi, ngón tay vô thức cuộn lại: “Cô… cô sờ thử xem.”


Lòng phòng bị của Chu Từ Phưởng rất mạnh. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào mà Giang Chức đã trở thành
ngoại lệ.


Cô không hề cảnh giác với anh, sự cô độc và thế lương trong mắt cô cũng biến mất, chỉ còn lại hình ảnh phản chiếu
của Giang Chức, giống như ma xui quỷ khiến, cô đưa tay đặt lên trán của Giang Chức.


Cô không rút tay lại ngay mà nói: “Rất nóng.”


Có khi nào là sốt không? Có cần gọi bác sĩ hay không? Cô đang suy nghĩ thì bỗng nhiên Giang Chức ngẩng đầu lên.


Cô còn chưa kịp bỏ tay ra nên môi của anh đã ấn lên lòng bàn tay của cô.


Một tiếng nổ ầm!


Trong đầu cô nổ một tràng pháo hoa, cô sững sờ ba giây rồi vội vã lùi về sau nhưng chân lại vấp phải chân ghế sofa, lảo đảo một cái rồi ngồi bệt xuống đất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom