• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (5 Viewers)

  • Chương 81

Anh im lặng, cô cũng lặng yên, không nói gì, cũng không nhìn anh.


Không thèm nhìn anh sao!


Buồng xe quá nhỏ, anh cảm thấy ngột n3gạt nên hạ cửa kính xe xuống, giọng nói của anh phả vào tai cô: “Không có
gì muốn nói với tôi sao?”


Nói gì cũng được.


Muốn nói 1bao nhiêu thì nói bấy nhiêu.


Những Chu Từ Phưởng lắc đầu, vẫn ngồi ngay ngắn và bày ra khuôn mặt vô cảm thường ngày. Gió thổi vào mặt,
9cô rụt cổ vào trong áo.


Bỏ đi.


Giang Chức đóng cửa kính xe, sau đó giơ tay kéo mũ áo hoodie màu hồng lên cho cô, động tác tự nh3iên đến mức
không thể tự nhiên hơn, cuối cùng xoa đầu cô: “Được, không muốn nói thì không nói nữa.”


Bả vai Chu Từ Phưởng cứng đờ, lúc n8ày mới nhớ phải trốn về phía sau cúi đầu xuống, cô không nhìn anh mà nhỏ
giọng lẩm bẩm: “Đừng chạm vào tôi.”


Ba giây sau cô mới thốt ra nửa câu sau với vẻ áy náy: “Người tối lạnh.” Cô sợ khí lạnh trên người mình sẽ truyền
sang anh, sợ sẽ khiến cơ thể mảnh mai của anh bị lạnh.


Giang Chức nở nụ cười, lông mày và mắt giống như tranh vẽ, anh thầm nghĩ: “Đâu chỉ lạnh, nói đúng hơn chính là
một khối băng.” Rốt cuộc cô gái này là thần thánh phương nào chứ, thân thể thật là bí ẩn.
sức lực của cô rất lớn, nhiệt độ cơ thể lại thấp. Cô rất sợ người và sống một mình trong một tòa chung cư. Cô chạy
rất nhanh, lần đó từ đối diện tới bên cạnh anh chỉ mất vài giây. Miệng vết thương của cô cũng khép lại một cách kỳ
lạ. Lai lịch, nghề nghiệp, độ tuổi cùng bối cảnh đều là một câu đố. Nếu cô là người chạy việc vặt chuyên nghiệp
đó…


Rốt cuộc là thần thánh nơi nào chử.


Những điều đáng ngờ đã nhiều như vậy rồi, nhưng anh vẫn đang nghĩ làm sao mới có thể ôm cô, làm sao mới có
thể hôn cô, làm sao mới có thể chuyển tới ở cùng trong tòa nhà cô độc kia của cô. ở lì trong đó thì cái gì cũng tốt, có
thể bước vào trong thế giới của cô, sau đó chiếm núi xưng vương. Đương nhiên để cô làm vua cũng được, anh có
thể làm hoàng hậu


Sao lại không có tiền đồ như vậy chứ.


Giang Chức nhìn cô, nở nụ cười, trong ánh mắt có tình ý, dịu dàng tới mức không thể tưởng tượng nổi.


Chu Từ Phưởng bị anh nhìn chằm chằm bèn nói với vẻ không tự nhiên: “Anh đừng nhìn tôi mãi thế.” Cô rúc mặt
vào trong cổ áo, không dám nhìn anh nữa.


Vẻ ngoài của Giang Chức rất cao quý, nhưng lại có hai má lúm đồng tiền kiêu ngạo làm tăng thêm vẻ quyến rũ.


Nhất là lúc nhìn cô như thế này như đang mê hoặc lòng người vậy.


Đẹp thì có đẹp nhưng giống như yêu ma, thần núi vậy. Nếu nhìn thêm nữa có thể sẽ bị câu mất linh hồn.


Cô hơi sợ nên lập tức ngồi dịch sang bên cạnh. Vừa dịch sang


Giang Chức bắt đầu họ: “Khụ khụ khụ khụ..”


Chỉ chốc lát sau, khóe mắt anh đã đó, trong mắt cũng hiện lên một tầng hơi nước mỏng, khiến người ta thương xót.


Chu Từ Phưởng lập tức nhìn anh, trong lòng đã mềm nhũn, lại dịch về chỗ cũ, cẩn thận hỏi anh: “Sao vậy?”


Giọng nói của anh khàn khàn, như thể không có sức mà nói: “Khó chịu.”


Khóe miệng của A Vãn ở ghế lái giật giật.


Thật đáng xấu hổ! Dùng khổ nhục kể thì cũng thôi, không ngờ một cậu chủ con nhà gia giáo nghiêm khắc lại còn
làm nũng với con gái người ta như thế. Cô Chú dán kính cường lực lòng dạ lương thiện, có đạo đức cứ vậy mà bị
sập bẫy. Chu Từ Phưởng rất lo lắng: “Anh khó chịu chỗ nào?”


Giang Chức lại ho, yếu ớt mà dựa lên người cô: “Để tôi dựa một chút.”


Cô lập tức ngồi im, để anh tùy ý dựa vào mình. Nắng chiều mùa Đông rất dịu dàng, bóng dáng trong mắt anh cũng
rất dịu dàng. A Vãn ở ghế lái chính đạp chân ga. Hừ, tay ăn chơi không biết xấu hổ! Lợi dụng sắc đẹp đi gây tai họa
cho cô gái lương thiện nhà người ta!


Nhờ phúc của A Vãn, hai mươi phút họ đã tới Ngự Tuyền Loan.


Xe vừa dừng lại, Chu Từ Phưởng nói: “Tới nhà tôi rồi.”


Lông mi Giang Chức rũ xuống, anh từ một tiếng rồi không nhúc nhích gì mà vẫn dựa vào cô.


Khuôn mặt dưới mũ của cô đã sớm ửng hồng: “Tôi phải xuống xe rồi.”


Anh lại ừ, che miệng ho khan rồi ngồi dậy, tại đã đỏ bừng nhưng vẫn ho một cách không biết xấu hổ: “Cô còn nợ
tôi một bữa cơm.” Anh hỏi cô: “Thứ Bảy được không?”


Lần trước bị đụng xe nên bữa cơm đã được hoãn lại.


Chu Từ Phưởng nói: “Được.”


Giang Chức dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn cô: “Mặc luôn bộ hồng nhạt này, nhé?”


Một chữ sau cùng như thể đang quyến rũ người khác.


Cô mắc câu rồi, bèn thuận theo mà đồng ý.


Xuống xe, cô vẫy tay với người trong xe: “Giang Chức, tạm biệt.” Sau đó cô đeo túi rồi đi mất.


Xe vẫn đỗ bên đường. Giang Chức không lên tiếng, A Vãn cũng không dám lái đi. Anh ta đợi Chu Từ Phưởng lên
lầu mới quay đầu hỏi: “Ông chủ, có về không?” Người phía sau nào còn dáng vẻ ốm yếu vừa rồi, một đôi mắt hoa
đào như thể đã dung hợp với lửa, nóng bỏng mà nhìn tòa nhà phía xa xa.


“Chờ thêm lúc nữa.” “Ồ.”


Ôi chao, hôm nay ông chủ cũng là một hòn đá vọng thế. Ước chừng mười phút sau, điện thoại Giang Chức vang
lên. Sau khi nghe máy, bên kia truyền tới một tiếng “Chức Nhi.”


Là bà cụ gọi tới. Giang Chức đáp một tiếng, sau đó mở loa ngoài rồi ném sang bên.


Bà cụ Giang ở bên kia nói: “Cháu xem xử lý tên ngốc bên cạnh cháu đi, để lại ngoài sáng cũng được. Ngoài ra bà nội
lại thuê thêm một người cho cháu, nay mai sẽ âm thầm bảo vệ cháu.”


Tên ngốc Lâm Vãn Vãn:“..” Có thể dành thêm xíu tôn trọng và yêu mến cho vận động viên đấm bốc không! Tên
ngốc cũng là người, cũng có nhân quyền và tôn nghiêm mà!


“Thuê bao lâu ạ?” Giang Chức hạ cửa kính xe xuống, cơn gió vào lúc sẩm tối trong ngày đông giá rét thổi mái tóc
màu lam khói của anh rồi tung. Chất tóc mềm mại rũ xuống càng thêm vẻ trẻ trung, giống như con thú con có được
bộ lông mềm mượt, nhìn qua không hung dữ mấy.


A Vãn liếc nhìn gương chiếu hậu, thầm mắng anh là hồ ly tinh mặt người dạ thú!


Bà cụ trả lời: “Hai tuần*.”


(*) Chữ tuần này trong tiếng Trung là BỊ, 1 tuần này là mười ngày và một tháng chia làm ba tuần: thượng tuần,
trung tuần, hạ tuần, khác với tuần lễ.


Một tuần có mười ngày, có nghĩa là hai mươi ngày.


Giá cả là giá trên trời trong ngành, một tuần đã chục triệu rồi.


“Gọi là người chạy việc vặt chuyên nghiệp gì đó, nhận nhiệm vụ có thời hạn, không thể dài qua một tháng. Cháu cứ
dùng trước, nếu hài lòng bà nội sẽ mua người về cho cháu.”


Giang Chức cười mà không lên tiếng.


Cô gái kia không mua về được nhưng có thể lừa về được.


Sau khi cúp máy lại qua thêm mười phút Giang Chức mới bảo A Vãn lái xe.


Tầng cao nhất tòa nhà số 17. Chu Từ Phưởng đẩy cửa đi tới sân thượng, trang phục đã thay nhưng vẫn là màu đen,
bộ quần áo bằng da đã gọn gàng hơn rất nhiều. Chiếc mũ của áo hoodie màu đen bên trong đã được đội lên, cô còn
đội mũ lưỡi trai, đeo mắt kính bằng gỗ thấu quang rất lớn, che gần nửa khuôn mặt dưới chiếc mũ.


Cô điều chỉnh tai nghe không dây trên tai.


“Tôi xuất phát rồi.”


Lúc làm nhiệm vụ Sương Giáng sẽ không dùng giọng nói thật để liên lạc với cô, vì vậy không nghe ra giọng điệu và cảm xúc: “Phải đi thật sao? Giang Chức đã nghi ngờ cô rồi, hoặc có lẽ anh ta chính là cố ý dụ cô ra ngoài.” Cô đứng ở tầng thượng nhìn xuống, im lặng một lúc lâu mới nói: “Như thế cũng tốt, khi anh ấy biết hết tất cả rồi thì sẽ cách xa tôi.”


Cô đeo khẩu trang rồi nhún người nhảy về tòa nhà cao tầng phía đối diện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom