• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (5 Viewers)

  • Chương 82

Trên đường về, cậu chủ bảo lái chậm một chút.


Vì vậy A Vãn lại lái chiếc xe thể thao với tốc độ rùa bò, anh ta quay đầu nhìn cậu chủ lần t3hứ sáu: “Ông chủ, cậu
nhìn gì vậy?” Giang Chức lười trả lời anh ta, ánh mắt luôn dừng ở ngoài cửa sổ xe.


A Vãn đoán: “Cậu đang tìm Z kia 1sao?”


Giang Chức nhìn con đường tấp nập xe cộ rồi lại ngẩng đầu nhìn lên cao. A Vãn cảm thấy cậu chủ đã nhập ma rồi,
dù sao anh ta cũng k9hông hề cảm thấy dâm tặc đó là cô Chu tâm địa lương thiện, đạo đức tốt. Anh ta không nhịn
được cằn nhằn: “Cũng không phải là ba đầu sáu tay, lẽ n3ào còn có thể vượt nóc băng tường.” Nhất định là những
người đó phóng đại lên thôi. Anh ta đã đi nghĩa vụ chín năm, và không hề cho rằng Z kia có8 thể có bản lĩnh phi
thường gì.


Màn đêm mùa Đông tới mau, đèn đường đã tắt. Đêm nay mây dày che khuất trăng sao. Chu Từ Phưởng xuyên qua
giữa những tòa cao tầng, từ tòa này nhảy tới tòa khác mà không chớp mắt lấy một cái. Dưới màn đêm đen kịt cô
chạy rất nhanh, như thể báo săn thoăn thoát trước camera.


Chỉ là…


Đột nhiên trời có mưa đá rơi, đập vào mặt khiến cô đau.


Đi tới một ngã tư có đèn tín hiệu giao thông, Giang Chức đột nhiên nói: “Tìm một nhà hàng ấm áp nghỉ ngơi, đợi
mưa đá ngừng rồi về.” Tên ngốc phía trước phản ứng chậm nửa nhịp: “Hả?”


Giang Chức mở cửa sổ, đón mưa đá rồi vẫn về trong tay, nói: “Dừng xe, tôi mệt rồi.”


A Vãn tìm được một quán trà xa hoa, nơi đó có hơi xa. Anh ta từng đến đây vài lần, là nơi những đám người có
quyền có thể hay tới. Có lẽ vì mưa đã tới rất đột ngột nên trong quán trà đã kín người hết chỗ, bằng ghế đơn cũng
không còn, vì vậy A Vãn xin được ở đoạn đường vắng vẻ bên ngoài.


Nhưng vẫn không ngăn được số đào hoa rực rỡ khắp nơi của cậu chủ đại nhân.


“Giang Chức?”


Là cô Tư nhà họ Minh đang mặc một chiếc váy đỏ rực, giống như một quả ớt nhỏ chín mọng.


Mí mắt Giang Chức không hề nâng lên.


Minh Trại Anh là một người vừa táo bạo lại chủ động, đặc biệt cô ta lại có sự nhiệt tình vô tận đối với Giang Chức.


Cô ta nói: “Mái tóc này của anh làm ở đâu vậy?” Màu tóc lam khói này là màu yêu thích của bọn lưu manh, vậy mà
Giang Chức lại nhuộm lên đầu vừa quyến rũ lại rất đẹp giống như một yêu tinh nhỏ khiến người ta sinh lòng yêu
thương.


Yêu tinh nhỏ Giang phớt lờ. Minh Trại Anh cũng không tức giận mà lại cười tươi rói: “Keo kiệt gì chứ, sợ em làm
cùng màu với anh à.”


Yêu tinh nhỏ Giang vẫn coi cô ta là không khí.


Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh Minh Trại Anh thấy vậy không chịu được nên kéo cô ta, sốt ruột lại không dám
nổi giận bèn véo cô ta rồi nói với giọng thúc giục: “Đi thôi chị.”


Người đàn ông trẻ tuổi uốn một kiểu đầu xoăn lọn nhỏ hay dành cho những người đàn ông khốn nạn, dáng vẻ dữ
tợn vốn giống một tên lưu manh có vẻ ngoài đẹp trai. Cậu ta là em trai ruột của Minh Trại Anh, Minh Dương Hoa,
cậu Sáu nhà họ Minh, người ở thủ đô thường gọi một tiếng cậu Hoa.


Nhưng cậu chủ lớn nhà họ Minh chán ghét cách gọi không ngầu như vậy, chỉ cho phép người khác gọi là cậu Minh,


Có điều lúc không có ai, mọi người đều lén gọi cậu ta là Tiểu Hoa. Minh Trại Anh hất tay cậu ta ra: “Đợi ở bên cạnh
đi.” Minh Dương Hoa hừ một tiếng, vung tay rồi bỏ đi. Điều cậu ta không muốn nhìn nhất là người chị gái như đàn
ông này cứ nhìn thấy Giang Chức thì chỉ muốn dính chặt.


“Giang Chức…” Minh Trại Anh chỉ muốn dính chặt đang cười với đôi mắt sáng quắc: “Ghép bàn nhé…” Cuối cùng
Giang Chức mới chịu mở miệng: “Không được.”


Đẹp trai.


Giọng nói cũng hay.


Lòng Minh Trại Anh ngứa ngáy: “Em ngồi một chút thôi, uống nước xong lập tức đi.” Cô ta muốn theo đuổi người
đẹp, khó khăn lắm mới gặp được, sao có thể rời đi như vậy.


Giang Chức không thèm nói chuyện, vẻ mặt không kiên nhẫn. Anh làm động tác vẫy tay gọi A Vãn.


A Vãn hiểu ý, vừa định tiến lên kéo người thì Minh Trại Anh đã lui về sau, không cẩn thận và vào nhân viên phục
vụ đưa trà, cơ thể cô ta mất thăng bằng đổ về phía Giang Chức.


Cô ta ngã lên đùi Giang Chức.


Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Chức nhanh chóng lạnh dần, căm ghét tới mức cả người đều cứng đờ.


“Minh Trại Anh.” Giọng nói mơ hồ gằn từng chữ, trong đôi mắt xinh đẹp của anh là vẻ dọa người.


Nhưng…


Minh Trại Anh lại cảm thấy dáng vẻ giận lên của anh vô cùng đẹp, vừa có tính công kích nhưng lại có sự nhẫn
nhục, cô ta hơi sửng sốt: “Hả?” Anh giật góc áo khoác ngoài trên đùi, kéo mạnh: “Tránh ra.”


Từ trước đến nay Giang Chức ghét nhất phụ nữ và hoa hồng. Đương nhiên Minh Trại Anh biết nên vội vã bò dậy,
lần đầu tiên khuôn mặt không biết xấu hổ của cô ta đỏ lên, rất vô tội mà nói: “Em không cố ý.”


Giang Chức giương mắt nhìn cô ta, trong mắt chứa cơn tức giận bức người. Đây là tức giận rồi sao! Minh Trại Anh
sở mũi: “Thân thể anh yếu ớt, đừng tức giận.” Cô ta không nỡ chọc tức anh: “Em tự đi.”


Nói xong, cô ta biết điều mà cuốn xéo đi.


Bên ngoài quán trà, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào trong qua lớp kính thủy tinh. Chạm phải rồi… Tay người phụ
nữ kia chạm vào đùi Giang Chức rồi, muốn bẻ cái tay đó xuống.


Rất muốn.


Chu Từ Phưởng nhìn chằm chằm cải tay đó của người phụ nữ tới mất hồn, đột nhiên trên vai bị người khác chạm
vào, kính trên sống mũi rơi xuống đất.


“Xin lỗi nhé, đã chạm vào chưa?” Giọng điệu xin lỗi có hơi phóng đãng không đứng đắn.


Chu Từ Phưởng ngẩng đầu.


“Cô cô cô cô…”


Người đàn ông sợ tới mức mái tóc xoăn cũng dựng đứng. Kêu “cô” một lúc lâu, khuôn mặt được cưng chiều từ bé
trở nên tái nhợt, hỏi với giọng run rẩy: “Cô là người hay ma?”


Đối phương mặc đồ đen, đội mũ và đeo khẩu trang kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ xinh đẹp. Cô cố nén giọng, ánh
mắt âm u: “Là ma.”


Hai mắt của Minh Dương Hoa đảo một vòng rồi ngất đi, nằm chổng vó trên đất.


Sau đó, Chu Từ Phưởng cũng sững sờ tại chỗ.


Nếu Giang Chức nhìn thấy dáng vẻ này của cô, có phải cũng sẽ như vậy, cũng sợ cô, ghét cô phải không.


Mưa đá rơi trên mặt, cô cảm thấy rất đau, đôi mắt càng lúc càng đỏ. Cô đeo mắt kính lên, ngồi xổm xuống xách
người trên đất lên rồi ném vào trong một chiếc thùng rác rất lớn bên đường, sau đó nghe thấy người phụ nữ váy đỏ
trong quán trà đang gọi người với vẻ sốt ruột, gắt gỏng.


Chu Từ Phưởng cảm thấy mưa đá rơi lên mặt cũng không đau đến thế nữa.


ở hành lang của quán trà, chuông gió khẽ phát ra tiếng kêu theo gió xen lẫn âm thanh chuyển động của xe lăn.


Bậc cửa có hơi cao, xe lăn không qua được.


Người đàn ông trên xe lăn chống nạng đứng dậy, nhưng người phía sau lại sốt ruột nói: “Trảnh ra chút.”


Anh ta quay đầu.


Là một khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt khẽ chuyển động.


Ôi chao, oan gia ngõ hẹp.


Lạc Thanh Hòa khoanh tay đứng đằng sau, khóe miệng nở nụ cười: “Chú chắn đường tôi rồi.”


Anh ta không nói lời nào mà tránh sang một bên, chỉ chống nạng đỡ chân giá, khập khiễng bước sang. Chỉ là bước
vài bước trận anh ta đã lấm tấm mồ hôi.


Lạc Thanh Hòa bước qua cánh cửa, đi được vài bước thì quay đầu, khỏe môi vẫn là nụ cười thờ ơ: “Còn có tâm tình
nhàn nhã tới đây uống trà, xem ra chú họ ở đài phát thanh rất thoải mái nhỉ.”


Chu Thanh Nhượng im lặng, ánh mắt lạnh lùng củi đầu kéo xe lăn qua một bên.


Lạc Thanh Hòa khép áo khoác trên người: “Nếu chân đã què rồi thì an phận đi.” Nói xong, cô ta nện giày cao gót như thể đang đi dạo chốn không người, làn váy cưới áo khoác lay động, bước đi nhẹ nhàng. Có điều khi tới góc rẽ thì bị người khác chặn đường. Cô ta ngẩng đầu, thu lại ý cười: “Cô Hai Lục, có gì chỉ bảo?”


Đối phương trẻ tuổi nhưng khí thế lại rất mạnh: “Lạc Thanh Hòa..” Cô ta hơi dừng lại một lúc, ánh mắt càng trở nên khinh thường: “Cô có biết đây là địa bàn của ai không?”


Lục Thanh, cô Hai nhà họ Lục.


Cô ta ngoài hai mươi tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp đầy khí phách, ít có ai mà không sợ khí chất của cô ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom