• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (5 Viewers)

  • Chương 83

Cô ta ngoài hai mươi tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp đầy khí phách, ít có ai mà không sợ khí chất của cô ta.


Cô ta hỏi rằng đây là địa bàn của ai3 bằng giọng điệu kiêu căng ngạo mạn.


Lạc Thanh Hòa cười nhạt, cũng không nổi giận: “Của nhà họ Lục các cô.”


Thính Vũ Lâu của thủ1 đô này là địa bàn của nhà họ Lục. Giọng Bắc Kinh của Lục Thanh không nặng lắm những
câu chữ rõ ràng, cô ta nói: “Vậy bây giờ cô cút ra ngoài ch9o tôi ngay.”


Một câu nói thẳng thắn, không ẩn chứa sự tức giận nhưng lại có khí thể áp bức mãnh liệt.


Lạc Thanh Hòa cười lạnh: “3Vì tên què kia sao?”


Tên què.


Hai chữ này đã khiến cho ánh mắt của Lục Thanh tối sầm: “Nói lại một lần nữa xem.” Với cái dáng vẻ8 này, sợ rằng
cô ta mà mắng thêm một câu nữa thì chắc chắn cô Hai Lục này sẽ không bỏ qua.


Chu Thanh Nhượng à Chu Thanh Nhượng, chú tìm được một chỗ dựa vững chắc đấy nhỉ.


Lạc Thanh Hòa không muốn trở mặt với nhà họ Lục nên chỉ đành kiềm chế: “Thôi đi, cần gì phải làm sứt mẻ tình
cảm chứ.” Cô ta vung tay áo xoay người rời đi, chỉ để lại một câu nói mơ hồ khó hiểu: “Tốt xấu gì thì tôi và cô cũng
là đối tác làm ăn buôn bán nên tôi nhắc nhở cô một câu, Chu Thanh Nhượng không còn sống được bao lâu nữa
đâu.”


Lạc Thanh Hòa mỉm cười, ung dung rời đi. Lục Thanh vẫn còn đứng ở đó đăm chiêu.


Thư ký ở sau lưng bước đến gọi cô ta: “Cô Hai.”


Lục Thanh khẽ giấu đi vẻ mặt của mình: “Nói với anh trai bảo anh ấy đợi tôi, tôi ra ngoài một lát.”


“Không cần vội đầu, cậu Tinh Lan đã ngủ rồi, trong chốc lát sẽ không tỉnh dậy được đâu.”


Lục Tinh Lan, cậu Cả của nhà họ Lục mắc hội chứng ngủ nhiều, thời gian tỉnh dậy trong một ngày không nhiều.


Lục Thanh dặn dò thêm vài câu rồi ra khỏi quán trà.


Ngoài trời vẫn còn đang mưa nặng hạt, gió Bắc lạnh thấu xương, mặt đất trơn trượt nên chiếc xe lăn đi không vững,
lúc lên dốc thì bị trượt về phía sau, lúc sắp va vào cột đèn thì có một cánh tay đỡ lấy xe lăn.


Chu Thanh Nhượng quay đầu lại, ánh mắt anh trong vắt: “Cảm ơn.”


Cảm ơn xong thì anh chuyển xe lăn sang hướng khác.


Lục Thanh gần như không hề suy nghĩ mà buột miệng nói ra, nhưng cô lại lắp bắp: “Có… có cần tối đẩy anh qua đó
không?” Chiếc dù trong tay vô thức nghiêng về phía anh ta.


Anh lắc đầu, lại nói: “Cảm ơn.”


Nhưng chung quy thì mặt đường quá trơn trượt nên xe lăn không lên dốc được, người đi đường đi ngang qua cũng
bước đến hỏi anh có cần giúp đỡ hay không nhưng anh lại lịch sự từ chối. Anh lấy cây nạng trên xe lăn, chống
người đứng dậy rồi đẩy xe lăn và đi cà nhắc lên dốc, chỉ hơn mười mét mà đã khiến cho lưng của anh cong lại, hạt
mưa rơi xuống người làm ướt cả tóc của anh.


Lục Thanh đứng ở phía sau anh, nhìn anh chật vật bước đi, vài lần cô muốn bước đến giúp đỡ nhưng lại thôi.


Cô đã nghe chương trình của anh rất nhiều lần, biết anh là một người kiêu ngạo. Cô cũng đã từng điều tra về anh,
biết chân trái của anh bị cụt, trong chân phải có định thép, sức khỏe của anh rất tệ, nằm trong bệnh viện suốt 15
năm.


Chu Thanh Nhượng…


Không biết vì sao mà chỉ đọc thầm tên của anh thôi, tim cô cũng sẽ loạn nhịp, tay nắm chặt cây dù, cuối cùng cô
cũng chạy qua đó, đuổi kịp anh rồi lấy chiếc ô ngăn lại những hạt mưa trên đỉnh đầu anh.


Chu Thanh Nhượng quay đầu nhìn cô, anh không hề nhận ra cô nên ánh mắt vừa xa lạ vừa lạnh nhạt.


“Có chuyện gì không?” Anh hỏi.


Trong phút chốc Lục Thanh không biết phải trả lời như thế nào, cô im lặng một hồi lâu rồi mới nói: “Ồ.” Từ năm
mười sáu tuổi cô đã theo bố làm ăn kinh doanh, đã quen với sấm rền gió cuốn rồi, nhưng gặp được anh thì cô lại ăn
nói vụng về: “Cho anh cây dù này.”


Anh nói không cần.


“Anh, anh cầm lấy đi, nhà tôi ở gần đây thôi.” Cô nhét cây dù vào tay của anh rồi xoay người bỏ chạy, láng máng
nghe được câu cảm ơn của anh.


Thật ra đây không phải là lần đầu tiên Lục Thanh gặp anh, trước đây cô rất thích ngồi trước tivi xem chương trình
tin tức của anh, sau này anh bị điều sang đài phát thanh thì cô bắt đầu xem chương trình phát thanh trực tiếp.


Cô đã từng đến đài truyền hình để gặp anh, nhưng chỉ lén lút ngắm nhìn anh từ phía xa mà thôi, suy đi tính lại thì
đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Giọng của anh hay như trên tivi vậy.


Nhưng con người của anh còn lạnh lùng hơn trong tưởng tượng của cô, trong đôi mắt xinh đẹp ấy không hề có ánh
sáng, giống như màn đêm sắp có tuyết rơi dày đặc, vừa u tối vừa lạnh lùng và lẻ loi. Những hạt mưa rơi được một
lúc thì ngừng lại, hoa tuyết bắt đầu bay lượn mờ ảo.


Giang Chức ngồi trong quán trà buồn chán nhìn những bông hoa tuyết ngoài cửa sổ, cau mày suy nghĩ, có khi nào
cô ấy ở bên ngoài dầm mưa rồi không?


Anh lấy điện thoại ra rồi nhắn tin cho cô. “Chu Từ Phưởng.” Gần nửa phút sau thì Chu Từ Phưởng mới trả lời lại:


“Ừ.”


Giang Chức nhìn ra ngoài qua cửa sổ: “Tuyết rơi rồi, em có lạnh không?”


Cô trả lời: “Không lạnh.”


Ngón tay của anh dừng ở trên màn hình điện thoại một lúc, anh gửi một đoạn tin nhắn thoại: “Tôi muốn gặp em.”


Giọng nói mềm mại, có cảm giác quấn quýt.


Mười mấy giây sau, Chu Từ Phưởng gửi một tin nhắn thoại: “Muộn lắm rồi.” Giang Chức nghe vài lần, hình như có
tiếng gió, đúng là cô ấy đang ở bên ngoài. “Tôi muốn gặp em ngay bây giờ.”


Lại là dấu chấm, trong phút chốc Giang Chức không nói nên lời, anh chọt vào ảnh đại diện đen như mực của cô vài
cái rồi mới gửi một câu nói hung dữ “Không được gửi dấu chấm câu nữa.”


Qua một lúc lâu bên kia cũng không trả lời lại.


Giang Chức cảm thấy hơi thất bại, thật sự không biết phải làm sao với cô ấy nữa, không tức giận nổi mà chỉ có thể
dỗ dành, giọng nói của anh dịu dàng mê hoặc: “Tôi nhớ em rồi, em đến gặp tôi được không?”


Anh càng ngày càng không có tiền đồ, hành động làm nũng lấy lòng vô cùng tự nhiên. Kết quả thì sao?


Chu Từ Phưởng nói: “Không được.”


“Chu Từ Phưởng!”


“Giang Chức.” Cô hô lên, gió và giọng nói của cô cùng phát ra từ điện thoại, giống như lông vũ đang cho anh, cô
nói: “Anh đừng làm loạn.”


Tất cả sự bất an và nóng nảy do không chắc chắn mà sinh ra đã hoàn toàn biến mất bởi bốn chữ lời ít mà ý nhiều
của cô.


Đây không phải là một hiện tượng tốt, anh đã hoàn toàn bị cô chinh phục rồi. Cuối cùng anh gửi một chữ”hứ, coi
như là sự ngang ngược cuối cùng của anh.


Chu Từ Phưởng trả lời bằng một dấu chấm.


Cuộc trò chuyện luôn dừng tại dấu chấm cầu của Chu Từ Phưởng, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế giày vò người
khác này, Giang Chức cầm áo khoác ngoài lên và đứng dậy.


A Vãn lập tức bước đến: “Cậu muốn về rồi sao?”


Giang Chức đi ra ngoài: “Nếu không về nữa thì tôi sợ tuyết rơi càng ngày càng lớn ”


A Vãn nghe không hiểu lắm.


Hai ngày tiếp theo, Giang Chức cũng không gặp được Chu Từ Phưởng, cả người anh đều mệt mỏi uể oải, không có
hứng thú với việc gì hết. Tiết Bảo Di vừa nhìn đã biết đã xảy ra chuyện gì rồi: “Nhìn cái dáng vẻ này của cậu.” Anh
ta cười trên nỗi đau của người khác: “Chẳng lẽ cậu vẫn chưa tán đổ được người ta à?”


Giang Chức bảo anh ta cút đi.


Anh ta còn cố sáp lại gần, chen chúc trên một chiếc ghế sofa với Giang Chức: “Có cần ông đầy dạy cho cậu vài chiêu
không?”


Giang Chức nhướng mi lên tỏ ý bảo anh ta nói tiếp.


Kiều Nam Sở đang chơi phi tiêu cũng quay đầu lại nhìn.


Tiết Bảo Di là một cao thủ tình trường, giọng điệu của anh ta như người từng trải: “Phụ nữ ấy mà, rất dễ dỗ ngọt,
cấp độ cơ bản là tặng túi xách tặng hoa tặng xe tặng nhà, hơi cao cấp một chút thì chiều theo sở thích của cô ấy, cô
ấy thích lãng mạn thì cậu làm lãng mạn, cô ấy thích bất ngờ thì cậu gây bất ngờ, nếu cô ấy thích sự kích thích…”


Anh ta cười bỉ ổi: “Chơi thể loại giới hạn độ tuổi cũng được.”


Trên ghế sofa đối diện, Tiết Băng Tuyết cắn ống hút rồi nói: “Không được chơi thể loại giới hạn độ tuổi.” Tiết Bảo Di
lấy một trải nho ném qua đó: “Đồ ngốc nghếch, chủ im đi.” “Đồ ngốc nghếch” trừng anh ta một cái rồi mặc kệ
thằng khốn nạn ấy, nghiêm túc nhìn Giang Chức nói: “Với cái cơ thể này của cậu thì đừng có mà làm bậy.” Ánh
mắt của Tiết Báo Di lập tức liếc qua phần dưới bụng của Giang Chức, vẻ mặt rất ngửa đón: “Cậu ẩm Chức, cậu nói
cho mấy anh em biết, rốt cuộc cậu…” Có được không vậy?


Giang Chức ném chiếc gối vào đầu của anh ta, lại bảo anh ta cút đi.


Tiết Báo Di vuốt mái tóc màu trắng vừa nhuộm vào ngày hôm qua của mình rồi cút.


Lúc này A Vãn đi vào.


Nơi này là quán bar Gia Thanh, nói thật thì có rất nhiều thanh niên lêu lổng ở quầy bar bên ngoài, nhưng cũng
không bằng những thanh niên trong phòng bao này, một người nhuộm tóc xanh, một người nhuộm tóc trắng, một
người mặc đồ cảnh sát đang chơi phi tiêu, một người mặc lễ phục đang ăn nho.


Đây là những yêu ma quỷ quái gì vậy.


A Vãn đi đến sau lưng của con yêu ma lớn nhất: “Ông chủ, áo của cậu đến rồi.”


Giang Chức ừ một tiếng.


Tiết Bảo Di đổ một ly rượu mạnh để pha chế cocktail, anh ta hỏi một câu: “Áo gì vậy?”


A Vãn thật thà trả lời: “Cùng kiểu dáng với cô Chu.”


Tiết Bảo Di cho hai viên đá vào trong ly rượu, uyển chuyển gọi một tiếng cậu ấm Chức: “Tôi còn tưởng rằng cậu là
một người ngoài lạnh trong nóng, thì ra là trong ngoài đều nóng hết.” Âm thầm mặc đồ đôi, tiền đồ đầu rồi hả!


Giang Chức liếm môi, anh uống ly rượu mà anh ta vừa pha chế rồi đứng dậy, xắn tay áo lên, đi đến chỗ của Kiều
Nam Sở: “Cho tôi chơi vài ván đi.”


Kiều Nam Sở đưa phi tiêu cho anh. Giang Chức xoay cổ tay, ngón tay anh kẹp lấy phi tiêu: “Lâm Vãn Vãn, dán ảnh
của Tiết Bảo Di lên cho tôi.” Tiết Bảo Di: “…”


Lâm Vãn Vãn: “…”


Cuối cùng, Giang Chức đâm nát bét “đầu” của Tiết Bảo Di.


Chu Từ Phưởng hẹn Giang Chức vào ngày thứ Bảy, địa điểm là do Giang Chức chọn, vẫn là quán cháo, không có
nguyên nhân nào khác ngoài tiết kiệm tiền, Chu Từ Phưởng không dễ dàng gì mới kiếm được tiền, anh không nỡ để
cô tiêu xài.


Sáu giờ, A Vãn lái xe chở cậu chủ đến Ngự Tuyền Loan.


Chiếc xe đậu ở bên ngoài khu chung cư, A Vãn đợi cậu chủ gọi điện thoại xong rồi mới mở miệng: “Ông chủ.”


Giang Chức lười biếng đáp lại một câu.


A Vãn ngập ngừng do dự “Chiếc xe này…”


“Chiếc xe này…”


Giang Chức mở đôi mắt hoa đào ra, ánh mắt lạnh như băng: “Cái tật ấp a ấp úng này của anh là do ai chiều hư
vậy?”


A Vãn không ấp a ấp úng nữa, anh ta nói huỵch toẹt ra: “Chiếc xe này ngả ngớn quá, tôi lại nó có cảm giác kỳ cục.”


Giọng điệu của anh ta toàn là oán giận và bất mãn. Thật đấy, trên đường đến đây không biết có bao nhiêu người
nhìn vào trong xe rồi.


Anh ta cao gần một mét chín, khung xương lại to, mặc dù không đến nỗi oai phong lực lưỡng nhưng mà tứ chi
cũng phát triển, cả chiếc xe đều là màu hồng thì biết để mặt mũi của cơ bắp anh ta ở đâu chứ.


Ngả ngớn như vậy chắc chắn sẽ khiến cho người khác cảm thấy tài xế này là một người ẻo lả! Nhưng rõ ràng là hai
chữ ngả ngớn này đã chọc giận Giang Chức rồi, cánh tay của anh đang gác lên con búp bê màu hồng bỗng nhiên
chuyển sang đặt lên lưng ghế lái.


Lưng của A Vãn lập tức căng ra: “Ý ý ý ý của tôi là chiếc xe này trẻ con quá.” Từ đệm ghế ngồi, gối ôm, búp bê đến
giấy decal dán kính xe tất cả đều là một màu hồng phấn.


Giang Chức không nói gì, như có như không mà cạy phụ kiện thủy tinh màu hồng ở sau lưng ghế ngồi.


Chẳng phải Tiết Bảo Di đã nói phải chiều theo sở thích của cô ấy hay sao.


Anh đoán rằng cô gái của anh thích màu hồng. Giang Chức ngước mắt lên: “Chiếc xe này là của ai?” A Vãn yếu ớt nói: “Của ông chủ.”


“Vậy thì im cái miệng lại cho tôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom