• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (6 Viewers)

  • Chương 84

“Vậy thì im cái miệng lại cho tôi.”


“Vâng.” A Vãn cảm thấy hơi tủi thân nhưng anh ta lại không dám phản kháng, nếu anh3 ta phản kháng thì chỉ có
nước bị cậu chủ ép đến nỗi thê thảm hơn. Vì muốn sống sót nên anh ta chỉ đành nuốt cơn giận, haiz, 1đúng là nỗi
đau thương của người lao động bình thường mà.


Bây giờ là khoảng thời gian tan làm cao điểm, những người đ9i đường qua lại đều không nhịn được mà nhìn vào
chiếc xe ngả ngớn này, lại nhìn sang A Vãn cao một mét chín nặng một trăm ký,3 sau đó nở một nụ cười trộm tể
nhị, điều này khiến cho A Vãn cảm thấy sụp đổ, cũng may là chỉ đợi một lúc mà thôi.


A 8Vãn như vừa nhìn thấy mẹ ruột vậy: “Cô Chu đi xuống rồi!”


Nhìn thấy rồi.


Giang Chức xuống xe rồi bước đến đón cô.


Hôm nay Chu Từ Phưởng không đeo khẩu trang, cô mặc một chiếc áo hoodie màu hồng bên trong áo khoác lông
cừu màu đen, tóc có được buộc lên, dùng một sợi dây thun màu đen quẩn lên thành bụi, có lẽ là do cô vẫn chưa
thuần thục nên tóc hơi rối, trên dây thun buộc tóc có một viên kim cương màu hồng cực kỳ cực kỳ nhỏ, nhìn kỹ mới
thấy được.


Quả nhiên là cô ấy thích màu hồng.


Giang Chức không sợ lạnh mà tháo một cúc áo của áo khoác ngoài ra, anh chỉ vào áo hoodie bên trong áo khoác và
nói: “Khéo thật, chúng ta đụng hàng rồi.”


A Vãn: “…” Thật không biết xấu hổ! Anh ta chưa bao giờ thấy người nào trơ trẽn mặt dày như vậy!


Mưu kế trong tình yêu thì cũng coi như là thú vui. Nhưng mà Chu Từ Phưởng lại không hiểu thú vui ấy, cô chỉ
ngây ngẩn khen một câu “anh đẹp thật” rồi cúi đầu ngồi vào trong xe, cô chỉ ngồi một góc nhỏ, chừa lại một
khoảng trống lớn cho Giang Chức. Giang Chức được khen đẹp nhưng lại buồn bực kéo dây áo hoodie, ngồi vào
cạnh Chu Từ Phưởng, sau đó anh thong thả ung dung cởi áo khoác ngoài ra, liếc nhìn chiếc áo màu hồng trên người


Chu Từ Phưởng, tâm trạng mới thoải mái hơn.


Thế nhưng từ khi cô ngồi vào xe thì ánh mắt của cô chưa từng nhìn anh, hết nhìn giấy decal dán kính xe rồi lại nhìn
búp bê trên ghế ngồi, cuối cùng ánh mắt của cô tập trung vào phụ kiện thủy tinh màu hồng
trên ghế.


Mắt cô cong lên: “Trong xe toàn là màu hồng.”


Giang Chức, người đang đợi được khen ngợi, liền nâng cằm lên ba mươi độ: “Ừ.”


Cô thật lòng khen: “Đẹp lắm.”


Trong mắt của Giang Chức nở một đóa hoa đào màu hồng rực rỡ. “Ừ.” Tiếp sau đó cô dựng ngón cái lên, tiếp tục
khen ngợi thật thà: “Vô cùng vô cùng đẹp, anh quả là có mắt thẩm mỹ!” Dáng vẻ ngoan ngoãn này… Giang Chức
cười lộ răng nanh: “Tặng cho em đó.” Chỉ cần có muốn thì anh có thể mua cho cô cả tá xe như thế này.


Tiết Bảo Di cũng từng nói rằng thích một người thì hãy tặng xe tặng nhà cho cô ấy. Chu Từ Phưởng từ chối thẳng
thừng: “Không cần đâu, tôi có thể tự mua được mà.” Giang Chức cực kỳ muốn tặng xe tặng nhà cho cô: “..” Cô ấy
lại không làm theo kịch bản nữa.


Cô nghịch phụ kiện thủy tinh màu hồng trên ghế ngồi đến nỗi không dứt ra được, một lúc sau ánh mắt của cô
chuyển sang lọ kẹo bằng thủy tinh ở phía sau, cô lịch sự hỏi: “Tôi có thể ăn kẹo dẻo này không?”


Cho nên cô ấy vẫn thích kẹo nhất.


Giang Chức đặt lọ thủy tinh lên tay cô, sự nuông chiều trong mắt như hóa thành nước hồ dập dờn trong mùa xuân:


“Em thích kẹo đến vậy sao?”


Cô gật đầu.


Anh mỉm cười đưa thêm cho cô một cái lọ khác.


Cô gái này của anh không đi theo con đường bình thường nhỉ, cô không cần xe cộ mà chỉ cần một hộp kẹo là thỏa
mãn rồi, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn ăn kẹo này của cô, bỗng anh cảm thấy nếu sau này không làm đạo diễn nữa thì
có thể chuyển sang nghề làm kẹo, làm một ngôi nhà bằng kẹo cho cô, để cô đi đến đâu ăn đến đó.


Bên ngoài cửa sổ xe hơi, nắng chiều đã buông xuống, đèn neon bên đường và đèn đuốc trong các căn nhà cùng
sáng lên trên con đường đang dần u tối.


Thật không khéo là lúc họ vừa đến quản chảo thì trong tiệm có một chàng trai đang cầu hôn, nước mắt nước mũi
anh ta tèm lem, ôm lấy một bó hoa hồng rất lớn, cánh hoa rơi đầy đất. Chu Từ Phưởng không nhịn được mà nhìn
vài lần.


“Em thích à?”


Cô quay đầu lại hỏi: “Cái gì cơ?”


Giang Chức đi sau cô, che mất cái bóng của cô trên mặt đất: “Hoa hồng.”


Cái tên quân sự quạt mo Tiết Bảo Di kia còn nói rằng phụ nữ đều thích hoa.


Nếu như cô thích thì anh có thể tặng cho cô.


Nhưng Chu Từ Phưởng lại nói: “Không thích.” Chân mày của cô khẽ cau lại, khóe miệng nhếch lên: “Tôi không
thích hoa hồng.” Giang Chức tiến đến gần hơn, khom eo để nói chuyện với cô, anh không nhận ra được giọng nói
của mình ấm áp đến mức nào: “Tại sao?” Lời nói của quân sự quạt mo, mẹ nó, đều là điều hết.


Ánh mắt của cô đờ ra, trong đội con ngươi đen như mực hiện lên nét lạnh lùng, cô cúi đầu, giọng nói mềm mại:


“Gai của hoa hồng đâm vào người rất đau.”


Bỗng Giang Chức dừng bước lại.


A Vãn ở phía sau lập tức phát hiện ra điều khác lạ: “Ông chủ, cậu không sao chứ?” Chu Từ Phưởng vừa nghe thì
lập tức căng thẳng: “Làm sao vậy?”


Giang Chức nhìn cô không nói lời nào, hàng trăm ngàn tia sáng tụ lại thành pháo hoa trong mắt anh, cánh hoa hồng
đầy đất đã nhuộm đỏ bóng người.


A Vãn ở bên cạnh giải thích: “Ông chủ dị ứng với hoa hồng.”


Chu Từ Phưởng không nghĩ ngợi gì mà kéo lấy tay của Giang Chức: “Chúng ta đổi chỗ khác đi.”


Tay của cô lạnh quả.


Giang Chức nắm lấy tay cô một cách tự nhiên, kéo cô đến bên cạnh mình: “Không cần đối đầu, tôi không bị dị ứng,
tôi giống em vậy, chỉ đơn giản là ghét hoa hồng mà thôi.”


Loài hoa mà anh ghét nhất chính là hoa hồng, gần như là ghét đến nỗi không thể chịu đựng được, mọi người xung
quanh anh cử truyền tai nhau rồi thành anh bị dị ứng với hoa hồng, anh cũng lười đính chính lại, suy cho cùng thì
anh cũng không muốn nhìn thấy thử có gai đó.


Năm đó anh chưa đầy mười sáu tuổi, là độ tuổi hoạt bát năng nổ.


Thím Hai của nhà họ Lạc thích hoa, lần đầu tiên anh đến nhà họ Lạc là vào đúng mùa hoa hồng nở rộ, từ phía xa đã
nghe được tiếng chửi rủa của một cô gái trong nhà kính. “Có đau không?”


“Mày kêu lên đi, sao lại không kêu?”


Hoa hồng rơi đầy đất, chỉ thấy trong bụi hoa có bóng dáng của một người đang run lẩy bẩy và một cô gái trẻ đang
nở nụ cười vừa khiêu khích vừa kiêu căng. “Ôi, tao quên mất, mày là đồ câm mà.”


Cô ta khoanh tay cúi người về trước nhìn người ở dưới đất, cô gái còn trẻ tuổi lông bông nên không hề che giấu sự
kinh tởm trong mắt mình: “Mày nói xem mày sống để làm gì chứ? Không biết nói chuyện cũng không biết đâu là
gì, đói cũng không biết ăn cơm.” Cô gái trẻ ném cành hoa hồng tàn trong tay mình đi, ngắt hai cành khác rồi đùa
nghịch trong tay: “Nếu tao là mày thì tao sẽ tự tử cho rồi.”


Cô ta cười to.


“Cái loại đần độn giống như mày thì sống cũng chỉ làm lãng phí lương thực của nhà họ Lạc tao mà thôi.”


“Ôi, chảy máu rồi kìa.”


“Vẫn không đau sao?”


“Mày đúng là đồ nghiệp chướng, sinh ra thì phải chịu báo ứng.” Cô gái trẻ mười mấy tuổi xinh đẹp, thanh tú cầm
hai cánh hoa hồng có gai ấy quật từng cái một lên cậu trai trẻ xanh xao vàng vọt, cậu ấy ngã ra đất, không kêu gào
mà chỉ co rúm người lại, cánh hoa hồng đỏ như máu đập vào người cậu ấy.


Cậu ấy không biết nói sao?


“Người đó là ai vậy?”


Quản gia của nhà họ Giang đi cùng anh trả lời: “Thưa cậu Út, đó là cô Cả của nhà họ Lạc.” Giang Chức nhìn vào
trong nhà kính trồng hoa: “Tôi không hỏi về cô ấy.” Anh chỉ vào người đang ngã trên mặt đất: “Đứa trẻ đó là ai
vậy?”


Thật ra đứa trẻ đó cũng không còn nhỏ nữa, nhưng vì ăn không đủ no nên mới gầy như một con khỉ vậy, thấp bé
hơn người cùng tuổi rất nhiều.


Quán gia nhìn rồi đáp: “Cậu ấy à, là con nuôi của nhà họ Lạc, ông cụ Lạc không đặt tên nên mọi người gọi cậu ấy là
Lạc Tam.” Quản gia thu lại ánh nhìn: “Cậu chủ, để tôi dẫn cậu đến phòng khách nhé.”


Suy cho cùng thì đó cũng là chuyện riêng của gia đình người ta nên anh không nên nhúng tay vào.


Nhưng Giang Chức không thể nhắm mắt làm ngơ được, anh đi về phía nhà kính trồng hoa, bước chân của anh hơi
vội, nhưng vì sức khỏe không tốt nên họ dữ dội.


Anh gọi một tiếng: “Này.”


Cô gái trẻ quay đầu lại, thấy anh xinh đẹp nhưng lại ốm yếu xanh xao thì đã biết là ai rồi, cô ta liền nở một nụ cười
xinh đẹp: “Chắc hẳn anh chính là Giang Chức nhỉ.”


Cô Cả của nhà họ Lạc, Lạc Thanh Hòa.


Đây là lần đầu tiên Giang Chức gặp cô ta, ánh mắt của anh chỉ nhìn cô ta trong giây lát liền dời đi, rơi xuống người
trên mặt đất: “Cậu qua đây đi.” Anh chỉ vào cậu bé gầy trơ xương kia và nói: “Đến đây dẫn đường cho tôi.”


Cô gái ném cành hoa hồng đi rồi dùng chiếc khăn tay tinh xảo lau tay: “Để tối dẫn đường cho anh nhé.”


“Tôi muốn cậu ấy dẫn đường.” Giang Chức không hề nhìn cô gái ấy mà chỉ nhìn chằm chằm vào cậu bé đang co
rúm lại: “Có nghe thấy không? Qua đây.”


Giang Chức chỉ biết cậu ấy không nói được, không biết cậu ấy có nghe được hay không.


Cậu ấy động đậy, xem ra là nghe hiểu được, cậu ấy vẫn còn run bần bật, di chuyển rất chậm, quần áo trên người
khá to, bị gai của hoa hồng đâm rách nên loang lổ vết máu.


Cậu ấy khom lưng bước đến trước mặt của Giang Chức. “Cậu không biết nói sao?”


Cậu ấy gật đầu. “Cũng không biết đau ư?”


Cậu ấy vẫn gật đầu. “Đi phía trước dẫn đường cho tôi đi.”


Cậu ấy lau đi vết máu trên mặt do bị gai hoa hồng đâm vào, khập khiễng bước đến trước mặt của Giang Chức, trên
đường đi cậu ấy đều không ngừng run rẩy.


Thật sự là không biết đau sao?


Giang Chức suy nghĩ về vấn đề này suốt cả đoạn đường.


Sau đó Giang Chức nghe nói rằng con nuôi của nhà họ Lạc là một kẻ đần độn, nhiễm sắc thể của cậu ấy khác
thường, không biết đau không biết đói cũng không biết nói chuyện, cho nên khi người khác đánh cậu ấy thì cậu ấy
không hề tránh hay kêu gào, cũng không biết xin tha..


Một cậu con trai mười bốn tuổi vừa gầy yếu vừa thấp bé.


Nhà họ Lạc trồng cả một vườn hoa, bọn cầm thú đó thích dùng hoa để đánh cậu ấy nhất, nhất là hoa hồng có gai.


Lúc ấy Giang Chức đã là một thiếu niên rồi, anh cao hơn cậu con trai ấy rất rất nhiều.


“Giang Chức.”


“Giang Chức.”


Chu Từ Phưởng gọi anh vài lần.


Lúc này Giang Chức mới hoàn hồn lại: “Hả?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom