• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (6 Viewers)

  • Chương 85

Chu Từ Phưởng nhìn cái tay được anh nắm, do dự một lúc rồi không rút lại: “Anh không thoải mái sao?”


Anh lắc đầu, cũng không thả lỏng tay,3 kéo cô vào phòng riêng, bước chân chậm rãi, không nhìn đường mà quay
đầu nhìn cô: “Nếu ngày nào đó em thích hoa thì tôi sẽ mua cho em, nhưng khô1ng mua hoa hồng có được không?”


Cô nói: “Tôi không thích hoa.”


Giang Chức lại cảm thấy lời Tiết Bảo Di nói toàn là rắm chó. Phòng9 đã đặt ở tầng hai, được trang trí khá đẹp, gần
cửa sổ, ngẩng đầu lên là có thể thấy đèn neon ở góc phố, chỉ là Giang Chức thích sạch sẽ nên bảo 3A Vãn lau hết
bàn ghế một lượt anh mới chịu ngồi. Chu Từ Phưởng đưa menu cho anh. Anh lại đẩy lại: “Em gọi cho tôi đi.” A


Vãn im lặng đứng một bê8n, luôn cảm thấy sao hình ảnh cậu chủ hơi sụp đổ rồi.


“Anh không thích ăn món gì thế?”


Giang Chức nói không có: “Gọi món em thích ấy.”


A Vãn trợn trắng mắt, để anh ta đếm xem tổ tông kén ăn này có bao nhiêu là tật xấu, không ăn hành gừng tỏi,
không ăn cá có xương, không ăn tôm chưa lột, cháo không được loãng quá cũng không được đặc quá, cơm nhão
quả không được mà khô quá cũng không luôn, thịt phải bỏ hết mỡ, thịt nạc quá cũng sẽ cáu…


Không có gì không thích ăn?


Ha ha!


Chu Từ Phưởng gọi cho Giang Chức một phần cháo hải sản nổi tiếng giống của cô, phần của cô không thêm trứng
gà, ngoài ra còn gọi thêm mười mấy món điểm tâm và tất cả những món nổi tiếng trong tiệm. Giang Chức nhìn mà
nhíu hết cả mày lại.


“Đừng gọi nhiều thế.” Nghĩ đến cô phải bê gạch kiếm tiền, anh không nỡ lãng phí nhiều, cầm bút gạch hết một nửa
số món cô đã gọi.


Chu Từ Phưởng lại cầm lấy bút: “Tôi sợ anh ăn không đủ.”


Giang Chức khép quyển menu lại, đưa cho phục vụ đằng sau lưng: “Tôi không ăn nhiều.” Anh cởi áo khoác ra, giả
vờ như không có gì kéo ghế lại gần phía cô một chút, không đổi sắc mặt khi nói: “Tôi rất dễ nuôi.” A Vãn lại muốn
cười ha ha.


Dễ nuôi?


Đúng là không biết xấu hổ, cũng không biết ai kén ăn đến mức giày vò tiễn mấy người đầu bếp đi rồi.


Còn có thứ không biết xấu hổ hơn…


“Em có nóng không?”


Chu Từ Phưởng gật đầu.


Giang Chức thuận theo tự nhiên nói: “Cởi áo khoác ra đi.”


Trong phòng bật điều hòa, đúng là có hơi nóng, Chu Từ Phưởng cởi áo khoác ra. Giang Chức liếc nhìn áo hoodie
màu hồng trên người cô, càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt, khuôn mặt anh như vẽ, vô cùng hài lòng: “Sao hôm
qua em không đến phim trường?”


“Tôi đi chà cửa kính cho người ta.”


Giang Chức nhíu chặt mày: “Chà cửa kính gì?”


Chu Từ Phưởng chỉ cửa sổ tòa nhà cao tầng bên ngoài, giọng điệu bình thường lại đứng đắn: “Kiểu như thế.”


Tòa nhà cao tầng bên ngoài cao vút tận mây, xây cao tới mấy trăm mét.


Giang Chức chỉ nhìn một cái, sắc mặt đã sa sầm, sau đó không nói gì nữa, chỉ nhìn cô. Một lúc sau, cô mới nhận ra,
hình như anh tức giận rồi.


“Sao anh lại không nói gì?” Cô không biết sao tự dưng anh lại giận.


Lúc anh không cười, chau mày, đôi mắt đầy vẻ lạnh lùng: “Em không biết công việc trên cao nguy hiểm thế nào
sao?”


À, anh đang lo lắng cho cô.


Cô kiên nhẫn giải thích: “Đừng căng thẳng, tôi có giấy chứng nhận hành nghề.”


Còn thi lấy giấy chứng nhận…


Anh lại không nói gì nữa.


Nói không được, anh chỉ có thể hờn dỗi.


Chu Từ Phưởng thấy anh không nói gì, cô cũng không nói, rót một ly trà ngọt uống một ngụm nhỏ. Cô còn uống
được trà nữa! Giang Chức càng tức hơn: “Chu Từ Phưởng!”


Vẻ mặt anh rất hung dữ, nhưng vì hôm nay mặc một bộ đồ màu hồng, tóc cũng có màu ấm của sương khói, mặt còn
hơi ốm yếu, có hai má lúm đáng yêu nên cũng không có vẻ hung hăng vênh váo mà lại giống như đang giận dỗi,
giống bé mèo con hung dữ chưa mọc vuốt, có nhe răng cũng chẳng có cảm giác công kích gì.


Chu Từ Phưởng không sợ anh chút nào, còn đáp lại một câu.


Giang Chức chỉ cảm thấy tim như bị cô cào một cái, vừa đau vừa ngứa, bực bội nắm một nhúm tóc, phàn nàn với
cô: “Tôi không để ý đến em thì em không thể chủ động nói chuyện với tôi à?”


Vẻ mặt thì hung dữ mà giọng điệu lại mềm mỏng. Cái trò làm nũng này Giang Chức làm đến nghiện, vì cô chỉ dính
chiều này, càng lúc anh càng thuần thục. Vẻ mặt Chu Từ Phưởng ngây ngốc sững sờ: “Thể nói gì đây?”


“Nói sau này em sẽ không ra ngoài làm thêm nữa.”


Thể thì không được, cô muốn mua Nguyệt Lượng Loan.


Sợ Giang Chức giận nên cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vẫn phải làm thêm chứ.”


Giang Chức: “…”


Lúc nghe lời thì làm lòng anh ngứa ngáy.


Lúc không nghe lời thì lại làm anh không hài lòng.


Đúng là tổ tông mà!


Giang Chức hít sâu một hơi, không thay đổi được cô, chỉ có thể lùi bước: “Thể đừng làm những việc nguy hiểm có
được không? Đừng chà cửa kính nữa nhé, bé gạch cũng không được.”


Chu Từ Phưởng nghĩ ngợi rồi đồng ý. Không bế gạch thì cô có thể đi trộn bê tông, không chà cửa kính thì cô có thể
chà nhà vệ sinh.


Đương nhiên Giang Chức vẫn không yên tâm, ngẫm nghĩ một lúc: “Em có muốn làm nghệ sĩ không?”


Chu Từ Phưởng không nghĩ ngợi gì mà lắc đầu.


So với việc để cô làm thêm bên ngoài, Giang Chức muốn nhét cô vào trong giới của mình hơn: “Ngành nghệ thuật
là ngành kiểm lợi kếch xù đấy, sao lại không làm?” Không phải là kiếm tiền sao, chỉ cần có muốn, anh có thể cho cô
kiếm mỏi tay luôn.


Cô thành thật bàn việc: “Tôi diễn không tốt, hát nhảy cũng không ổn.” “Không cần những cái đó, tôi nâng em là đủ
rồi.” Giới giải trí là một vòng luẩn quẩn, để nổi tiếng có trăm ngàn cách, không cần phải có thực lực. Chu Từ
Phưởng vẫn lắc đầu, không giải thích gì.


Cô không giống với người bình thường, để lộ quá nhiều sẽ khiến cô có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, cô chỉ thích
hợp sống một mình, tốt nhất là nơi chỉ có một mình cô như Nguyệt Lượng Loan.


Giang Chức rót một ly trà, rót hết cho bớt tức! Không tức cô mà tức chính mình không có cách nào.


Lúc này điện thoại vang lên, là Tiết Bảo Di gọi đến.


“Chuyện gì?” Giọng điệu như ăn phải bom vậy. Tiết Bảo Di bên đầu kia điện thoại còn đang cà lơ phất phơ trêu
anh: “Sao lại tức giận thế? Chu Từ Phưởng làm cậu tức à?”


Giang Chức lười nói chuyện với anh ta: “Cúp đây.”


“Đừng mà.” Anh ta vội vàng nói chuyện chính: “Bên Hoa Ngu có hơi khó giải quyết, Cận Lỗi đã chuẩn bị đầy đủ,
muốn ăn hết sợ là không được.”


Hai anh em Cận Lỗi Cận Tùng chó cắn chó, người muốn chia bát canh này lại có rất nhiều. Giang Chức không trả
lời Tiết Bảo Di, nhấn tạm dừng điện thoại, dặn dò Chu Từ Phưởng: “Em đừng đi đâu cả, ở đây đợi tôi.” “Ù.”


Anh cầm áo khoác đứng dậy, ra ngoài nghe điện thoại. Chu Từ Phưởng không biết có chuyện gì, A Vãn còn có thể
không biết sao? Đây là muốn đi bàn bạc chuyện cướp bóc, thực hiện hành vi cầm thú nhận lúc vắng mặt, nên mới
có tình tránh cố Chủ đức độ chính nghĩa thiện lương.


Tầng một của tiệm chảo có trẻ con đang khóc, Giang Chức nghe mà phiên, móc một cái khẩu trang trong túi bước
ra ngoài phòng. Phục vụ nghe thấy tiếng khóc, thả khay bưng trong tay xuống đi dỗ đứa nhỏ: “Bạn nhỏ sao thế?”


Đúng lúc Giang Chức đẩy cửa ra.


Gió đêm ùa vào, thổi bay tờ giấy ghi chép trên khay bưng. Đứa bé còn đang nghẹn ngào, thút thít nói không tìm
thấy mẹ đầu.


Phục vụ đưa nó đến quầy lễ tân, dặn dò nhân viên lễ tân xong rồi quay lại tiếp tục bưng đồ ăn, thấy tờ giấy ghi
chép bay mất thì nghĩ là khách đến trước không cẩn thận đụng vào cái khay, không để ý lắm, bưng luôn vào phòng
riêng.


“Cháo hải sản của cô.”


“Cảm ơn.” Chu Từ Phưởng hỏi phục vụ: “Bái nào không có trứng?”


“Bát bên trái.”


Chu Từ Phưởng nói cảm ơn, bưng cái bát đó đến trước mặt mình.


Mười phút sau Giang Chức mới quay lại phòng riêng, quay lại thì thấy Chu Từ Phưởng nằm bất động trên bàn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom