• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (8 Viewers)

  • Chương 86

Mười phút sau Giang Chức quay lại phòng riêng, vừa vào đã thấy Chu Từ Phưởng nằm bất động trên bàn,


“Từ Phương.”


Cô không tr3ả lời anh.


Giang Chức cúi người gọi cô: “Từ Phưởng.”


Cô vẫn nằm bất động. Giang Chức gọi A Vãn lại: “Cô ấy sao thế?” A Vãn 1vò đầu, cũng rất mê man: “Tôi cũng
không biết.” Anh ta là một người biết điều, vì không làm bóng đèn nên cố tình đi sang phòng bên cạnh ăn 9cơm.


Giang Chức kéo ghế sát lại ngồi bên cạnh Chu Từ Phưởng, cúi đầu bên tai cô thì thầm: “Từ Phương.” Cô ngẩng
đầu, ngây ngốc nhìn đằng tr3ước: “Ừm?”


Anh ghé sát mặt vào tầm nhìn của cô, thấy dáng vẻ cô mê man thì không nhịn được mà xoa đầu: “Sao rồi? Có phải
buồn ngủ r8ồi không?”


Cô lắc đầu, trong mắt toàn ánh nước: “Anh đừng lắc, tôi hoa mắt.”


Anh đâu có lắc.


Giang Chức kề sát mũi lại gần cô, ngửi thử “Em uống rượu à?”


Đột nhiên cô cười ngây ngô, tiếp tục lắc đầu.


A Vãn lẩm bẩm: “Đâu có gọi rượu.” Giang Chức lại tiến sát gần cô, ngửi thêm lần nữa, vẫn không ngửi thấy mùi
rượu: “Từ Phương, em..”


Còn chưa nói xong, hai bàn tay lạnh lẽo đã bưng lấy mặt anh.


Cô quay đầu nhìn anh, lông mi dài chớp một cái, ánh mắt mù mờ nhưng chăm chú, cô hỏi anh: “Anh là Giang Chức
sao?”


Đôi mắt say mơ màng, giọng nói mềm mại, giống như rút hết gai trên người, cuộn lại cọ vào trong trái tim anh.


Giang Chức mềm nhũn cả tim.


Anh cười xoa mặt cô: “Ừ, tôi là Giang Chức.”


Cô ngây ngốc phản ứng một lúc, sau đó giơ tay đập vào mặt anh, đập rất nhẹ nhàng, đập mặt xong thì gác tay lên
cổ anh, cô dựa vào cọ trên vai anh, ngoan ngoãn không chịu nổi: “Anh cõng tôi về nhà được không? Tôi muốn đi
ngủ.”


Mặt cô lành lạnh, dán trên cổ anh cọ lung tung. Trong lòng Giang Chức ngứa ngáy đến có cả ngón tay lại, đè cô
đang không chịu ngồi yên: “Không ăn nữa sao?”


Cô lắc đầu, khuôn mặt trái xoan đỏ ửng, đôi mắt có ánh nước.


Ngoan quả. Cũng không say rượu quậy phá gì.


Giang Chức cầm lấy áo khoác, mặc vào cho cô rồi khom người: “Em lên đi, tôi cõng em.”


Cô mím môi cười, nằm sấp trên lưng canh.


Lúc này, cô không có chút phòng vệ nào với anh, ngoẹo đầu nói bên tai: “Tôi có thể cắn anh một cái không?”


Giang Chức quay đầu: “Lâm Vãn Vãn, anh ra ngoài đi.”


Lâm Vãn Vãn: “!“.


Ông chủ, xin cậu hãy làm một con người đi!


A Vãn không dám khuyên nhủ, trái tim như treo trên cổ hỏng, cẩn thận đi ra từng bước một.


Đợi khi đóng cửa lại, Giang Chức thả người lại trên ghế, anh ngồi xổm trước mặt cô.


Bà cụ trong nhà thường xuyên khuyên bảo, quân tử có việc nên làm và không nên làm, cậu chủ nhà họ Giang cần
phải có cả đức hạnh, phong thải, khí phách, cương nghị. Trước giờ anh không đồng ý với câu nói quân tử này, anh
theo đuổi thủ đoạn, là kiểu thuận theo tôi thì sống trái ý tôi thì chết, chỉ là ngày thường vẫn giả bộ một chút, làm
một cậu ấm nhã nhặn như trong tranh.


Hôm nay thì thôi, không giả vờ trước mặt cô nữa.


Anh đỡ cô dậy, lại giơ tay kéo cổ áo hoodie xuống một chút: “Nhẹ thôi, biết chưa?”


Một lúc lâu sau, người mới bước ra.


A Vãn vội vàng bước lên trước, liếc nhìn người đang mê man trên lưng cậu chủ: “Ông chủ, cô Chu không sao chứ?”


Giang Chức không nói gì, công người bước ra ngoài.


Trong lòng A Vãn nóng như lửa đốt đuổi theo, không nhịn được mà lắm lời: “Vậy cậu không sao chứ.” Không làm
người nữa à? Anh ta không dám hỏi, chỉ nói: “Để tôi cũng cho, sức khỏe của cậu không tốt.” Giang Chức “sức khỏe
không tốt” liếc một cái, lạnh lùng nói: “Đi tính tiền đi.” Sức tấn công mạnh quá, giống con sói bảo vệ thức ăn vậy. A


Vãn run rẩy theo phản xạ có điều kiện: “Ừm.” Quả đúng là cầm thú!


May mắn là cuối cùng bữa cơm này cũng không tốn “tiền mồ hôi nước mắt” của cô Chu. Đến tầng một, Giang Chức
đeo khẩu trang của mình cho Chu Từ Phưởng, bà chủ thuận miệng hỏi: “Từ Phương sao thế?” “Cô ấy say rồi.”


“Lần trước cũng thế, không biết uống gì mà say.”


Giang Chức không muốn nhiều lời, bước ra ngoài tiệm.


Người trên lưng đột nhiên nhúc nhích.


Giang Chức dừng lại hỏi cô sao thế.


Cô say khướt gọi không rõ ràng: “Giang Chức.” “U?”


Cô ngẩng đầu chỉ trần nhà: “Tôi muốn nhảy lên trên đó.”


Giang Chức nhìn lên trên, bị ánh đèn chùm chiều đến chói mắt.


Cô gái nhỏ lặng lẽ nói bên tai anh: “Tôi nói cho anh một bí mật, tôi có thể nhảy rất cao đó.” Giang Chức không vội
bước ra ngoài mà nghiêng tai hỏi cô: “Sao lại muốn nhảy lên?” Cô đỏ mặt nhìn lên trên, ánh đèn phản chiếu trong
đôi mắt long lanh mà mơ màng: “Tôi muốn lấy cái đèn chùm đó về nhà.” Lắc đầu, cô mê mẩn: “Nó đẹp quá, tôi
muốn giấu đi.” Hình như cô rất thích những thứ xinh đẹp.


Giang Chức ngẩng đầu nhìn cái đèn sứ điêu khắc trên đỉnh đầu: “Muốn cái đèn này?”


Cô gật đầu thật mạnh: “Ừm ừm.”


Giang Chức công người quay lại quầy thu ngân, hỏi bà chủ: “Có thể bán lại cho tôi cái đèn này không?”


Bà chủ do dự “Cái này…” Giang Chức lời ít ý nhiều: “Ra giá nào cũng được.”


“Được.”


Bà chủ thẳng thắn đồng ý. Chu Từ Phưởng cọ bên cổ Giang Chức cười ngây ngô, thật sự là cười ngây ngô, cô rất ít cười, vẻ mặt cứng ngắc, cười lên giống một đứa trẻ chưa trải sự đời.


Giang Chức hôn lên mặt cô cách một cái khẩu trang, cõng cô ra khỏi quán cháo.


A Vãn bị bỏ lại, đợi quán cháo đóng cửa, anh ta muốn liên hệ người ta đến tháo đèn, nhưng anh ta không yên tâm về cô Chu đang mê man bị cậu chủ cầm thú đưa đi mất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom