• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (4 Viewers)

  • Chương 87

Xe của Giang Chức đỗ ở bên kia đường, phải đi bộ thêm một đoạn nữa.


Chu Từ Phưởng rất nhẹ, anh lại bước chậm. Thế3 mà cô không chịu yên, ghé vào lưng anh mà không ngừng nhúc
nhích, luôn mồm gọi tên anh.


“Giang Chức.”


“1Giang Chức.”


Chu Từ Phưởng nghiêng đầu rồi gọi bên tai anh, không ngại phiền: “Giang Chức.”


Giang Chức d9ừng bước: “Sao em cứ gọi tôi mãi?”


Chu Từ Phưởng không nói chuyện, vùi đầu vào gáy anh mà cọ. Lát sau, cô mới bu3ồn rầu nói nhỏ: “Sau này tôi đi
rồi, liệu anh có nhớ tôi không?” Giang Chức cõng cô, vừa khéo đứng ngay dưới ánh đèn đườ8ng. Bóng dáng hai
người quấn lấy nhau triền miên, anh nhìn đôi lần mà nở nụ cười: “Em muốn đi đâu?”


Cô không trả lời, trái lại khăng khăng hỏi anh: “Anh sẽ nhớ chứ?” Cô vòng hai tay ôm cổ anh, hai chân giãy đành
đạch nhằm giục anh trả lời: “Có hay là không?”


Anh cân nhắc đôi chút, cõng cô ngồi vững: “Có.” Cô ấy còn có thể đi nơi nào? Đi đến đâu thì anh đuổi theo đến đó.


Chu Từ Phưởng nghe vậy nên rất vui, đong đưa hai chân và nói: “Vậy tôi sẽ bơi về gặp anh.”


Cô say khướt nên cứ lải nhải từng câu yếu ớt nhẹ nhàng như vậy, phả toàn bộ hơi thở bên tại Giang Chức khiến
phần da anh ửng đỏ. Dưới ánh đèn, đuôi mắt anh đã đỏ hoe, hơi thở hổn hển, bối rối đến độ cuống cuồng.


“Tại sao lại là bơi về?”


Cô nói: “Bởi vì tôi ở dưới nước mà.”


Say thật rồi, thậm chí nói mê nói sảng.


“Còn khó chịu không?”


“Ừm.” Cô đeo khẩu trang khó chịu nên kéo xuống, vò nó thành nắm rồi nhét vào vạt áo Giang Chức, sau đó ôm cổ
anh, vùi cả mặt mình vào quần áo anh, lẩm bẩm la hét rằng mình khó chịu.


Trái tim anh đã bị cô mài đến tan chảy.


Giang Chức dùng mặt cọ cọ mái đầu cô: “Đừng nói chuyện nữa, ngủ một lát đi.”


Chu Từ Phưởng sụt sịt, cất giọng hơi nũng nịu: “Tôi không ngủ đâu, tôi hát cho anh nghe nhé.” Cô ôm ghì cổ anh,
đôi chân gầy guộc đong đưa, không ngừng uốn éo, miệng thì ngâm nga khúc hát: “Tháng Giêng mở hội đèn lồng,
tháng Hai thả diều, tháng Ba tảo mộ đi thuyền ngắm người đẹp, tháng Tư đội mũ là đạp guồng nước, tháng Năm
bắt sâu bọ dưới nắng trời…”


(*) Bài đồng dao về cuộc sống sinh hoạt ở Thiệu Hưng.


Đoạn đồng dao này là nhạc đệm trong phim của Giang Chức. Cô hát lạc điệu. Không biết vì sao, Giang Chức nghe
xong mà đau lòng. Anh cũng không biết mình đau lòng vì điều gì, chỉ cảm thấy hình như cô gái trên lưng mình đã
chịu quá nhiều đau khổ.


Anh đột nhiên ngây ra: “Bé Phương.”


“ům.”


Cô đáp lại rồi.


Chưa từng có ai gọi cô như vậy, Giang Chức cũng không gọi người khác như thế. Anh dừng bước, đứng dưới ánh
đèn neon mà hỏi cô: “Em có thích tôi không?”


Cô không lên tiếng, không biết cô đã ngủ hay chưa. Giang Chức quay đầu lại, dùng cắm cọ vào khuôn mặt cô, hỏi
dồn: “Có thích hay không?”


Cô lẩm bẩm, hình như nói thích.


Ngay sau đó, Giang Chức vẽ vời thêm chuyện, làm phép so sánh.


“Em thích tối hay thích cái đèn ở quán cháo?”


Chu Từ Phưởng đã ngủ mơ màng, sau cùng thốt ra chữ “Đèn…”


Giang Chức: “…”


Vừa rồi anh bị điện, không tính.


Anh chính thức hỏi lại lần nữa: “Trả lời lại nhé, em thích cái đèn ở quán cháo hay thích Giang Chức?” Thậm chí còn
đặc biệt nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.


“Giang Chức…”


Giang Chức nghe vậy mới mỉm cười: “Ngoan lắm.” Sau đó anh dỗ cô ngủ, hơn nữa còn có tâm trạng tốt mà ngâm
nga khúc hát vừa rồi của cô. Thế nhưng Chu Từ Phưởng chỉ ngủ một lát. Chưa đến bên kia đường, cô đã bị ánh đèn
đột ngột sáng bừng trên cây long não đầu đường làm cho giật mình tỉnh mộng. Sắp tới Đông Chỉ nên người ta treo
những dãy đèn trên nhánh cây bên đường, ban đêm chung không ngừng loé sáng khiến cho mọi thứ như bừng lên
sức sống. Chu Từ Phưởng bị ánh sáng từ dãy đèn ấy làm cho giật mình tỉnh ngủ, tinh thần cô bỗng chốc hăng hái,
cô hào hứng kéo mũ áo hoodie của Giang Chức: “Giang Chức, anh nhìn kìa, đèn sáng!”


Cô thật sự rất thích đèn, những bóng đèn sáng ngời lấp lánh.


“Thấy rồi.”


Chu Từ Phưởng mừng rỡ, đôi mắt híp lại như vầng trăng non. Cô tựa cằm vào đỉnh đầu Giang Chức, cà tới cà lui
khiến tóc anh rối bù. Chu Từ Phưởng vui sướng thoả thích: “Đèn đẹp quá, cây cũng rất đẹp.”


Bóng Giang Chức trải dài dưới đất, đầu tóc anh hơi bù xù.


Sợ cô ngã xuống, anh cõng cô cao hơn chút: “Nằm đàng hoàng, đừng lộn xộn.”


Cô quá hứng thú với dãy đèn trên cây, cứ ngắm nhìn mải miết, buông bàn tay kéo mũ anh ra, sau đó bụm mặt hỏi
anh: “Vậy anh có thích không?”


Thấy cô vui vẻ, trái tim Giang Chức cũng mềm hắn: “Thích.”


“Vậy tôi trộm nó về tặng cho anh nhé.” Dứt lời, cô đạp chân rồi nhảy tót lên cao.


Giang Chức: “…”


Cô gái này là khỉ sao? Anh còn chưa thấy rõ cô nhảy lên đáp xuống thế nào, vậy mà cô đã nhảy lên thân cây rồi.


“Có điện đấy, em đừng…”


Không kịp nữa. Không đợi anh nói hết câu, mặt đất đã rung chuyển mấy lần, cây long não bị cô nhổ tận gốc, sau đó
thì… ầm ầm ầm ầm…


Đèn giăng trên cả đoạn đường lập tức tắt hết.


“Giang Chức, Giang Chức!” Cô gái nhổ cây mừng rỡ khiêng cây cao gần mười thước, mạnh mẽ sải bước chạy đến
trước mặt Giang Chức như thể đang vác túi vải bông. Cô không hề thở phì phò, trái lại còn xoay đầu cây rồi nâng
đến cho Giang Chức: “Tặng anh nè.”


Giang Chức trợn mắt há mồm.


“Ai đó?”


“Ai ở đó phá hỏng tài sản công cộng?”


Cảnh sát giao thông cầm dùi cui điện, chạy từ trạm gác đối diện đến đây.


Giang Chức: “…”


Anh sửng sốt khoảng năm giây, sau đó lập tức phản ứng: “Bé ngoan à, mau vứt cây đi.” Chu Từ Phưởng lơ mơ giây
lát, nghe theo lời anh mà vứt cây, khiến nó phát ra tiếng ầm cực mạnh.


Giang Chức lấy khẩu trang ra rồi mau chóng đeo lên cho cô, đồng thời phủi sạch đất bám trên người cô, tiện thể
nhấc chân đA Vãng cái cây kia. Thế nhưng cái cây không hề hấn gì trước cú đá của anh. Bấy giờ cảnh sát giao thông
đã chạy đến, ông ta khoảng bốn năm mươi tuổi, thân hình ục à ục ịch, chạy một quãng ngắn mà thở phì phò rất lâu,
sau đó giơ dùi cui lên, hung dữ chất vấn: “Hai người phá hỏng tài sản công cộng đúng không?”


Giang Chức giấu Chu Từ Phưởng sau lưng mình, thản nhiên phủ nhận: “Không phải.”


Vậy mà còn không chịu thừa nhận à?


Rõ ràng ông ta nhìn thấy từ phía đối diện!


Cảnh sát giao thông lập tức gọi điện cho cảnh sát tuần tra quanh đây: “Cảnh sát Lưu, ở đây có hai con ma men phá hỏng tài sản công cộng.”


Ma men giả – Giang Chức: “…”


Ma men thật – Chu Từ Phưởng: “…”


Mười lăm phút sau, cảnh sát tuần tra đưa hai người về đồn cảnh sát.


Cảnh sát Triệu trực ca vừa ngáp vừa nói: “Họ tên.”


Người đàn ông trước mặt ông ta có ngoại hình vô cùng xuất sắc, cách ăn mặc không hề giống phần tử tội phạm, trái
lại rất có phong thái của cậu ấm con nhà giàu, nhưng lại nhuộm tóc màu lam, đoán chừng là một chàng trai giang
hồ có gu thẩm mỹ đặc biệt.


“Chàng trai giang hồ” trả lời: “Giang Chức.”


Cái tên nghe quen quen,


Cảnh sát Triệu lại quan sát đối phương, ừm, khuôn mặt đẹp này cũng hơi quen, tạm thời không nhớ ra mình đã
gặp ở đầu. Anh ta tiếp tục ghi chép, nhìn lướt qua cô gái trẻ đang ngủ trong lòng “chàng trai giang hồ”: “Còn cô ấy
nữa, họ tên.”


“Bạn gái tôi uống hơi nhiều nên không thể ghi chép được.” Người trong lòng cựa quậy, Giang Chức nhỏ nhẹ vỗ về:


“Ngoan, ngủ một lát đi.”


Ngu?


Coi đồn cảnh sát là nơi nào hả!


Cảnh sát Triệu hắng giọng, tỏ thái độ dứt khoát: “Số chứng minh nhân dân.”


Giang Chức đọc một dãy số. Cảnh sát Triệu kiểm tra đối chiếu một số thông tin cá nhân, sau đó bắt đầu thẩm vấn:


“Tại sao phá hỏng tài sản công cộng?”


Giang Chức cởi áo khoác rồi choàng lên người Chu Từ Phưởng, đồng thời kéo khẩu trang của cô cao lên, che cả
người cô kín mít, từ đầu đến cuối anh không hề ngẩng đầu: “Chúng tôi không phá hỏng tài sản công cộng!”


Nhìn đi!


Chàng trai giang hồ này còn dám khinh thường cảnh sát!


Cảnh sát Triệu bèn lấy video giám sát ra rồi hùng hổ: “Camera đã quay trúng mà anh còn nói láo hả?”


“Chàng trai giang hồ nhuộm tóc màu lam” nghe thấy mới chịu ngẩng đầu, tiện tay vén phần mái lòa xòa trước trán, màu lam khói làm nổi bật nước da trắng mịn của anh, toát ra sự cao quý lại hơi lười nhác, đối mắt hoa đào mê người đầy ngang ngược, chẳng hề hiền lành.


“Cái cây đấy nặng bao nhiêu?”


Cánh sát Triệu bị hỏi mà lờ mờ: “À…khoảng một trăm ký?”


“Anh cảm thấy…” Tiếng nói ồn ào quấy rầy đến người trong lòng anh, Giang Chức nhỏ nhẹ dỗ dành đôu câu rồi mới nói tiếp: “Cần bao nhiêu sức lực mới có thể nhổ tận gốc nó?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom